*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3��Không cần! Khụ..” Phượng Vô Trù vừa mở lời nhưng lại ho khan một tiếng.
Điều này quả thật làm Mân Việt hoảng sợ hơn
Cho dù thân thể của Vương bị hàn độc xâm lấn nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng bị bệnh nhỏ gì, thế mà hôm nay Vương lại bị bệnh phong hàn!
Hắn vội vàng đưa viên thuốc cho Phượng Vô Trù uống, tiếp đó khuyên nhủ: “Vương...” Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị giọng nói mê hoặc lạnh lùng của Phượng Vô Trù cắt ngang: “Không cần khuyên, Cô không sao! Lạc Tử Dạ..
Dù có nằm mơ cũng nghĩ tới trai đẹp, ngươi thật sự có thể trông chừng nàng giùm Cô à?”
Mân Việt: “...” Đúng vậy, hắn có thể trông chừng người nhưng không thể trông chừng giấc mơ của người ta! Lúc này3Hiến Thương Mặc Trần cũng đã trở về
Nửa đêm nửa hôm, hắn ở bên ngoài lượm cành cây làm củi đốt nhưng lại không lượm được cây nào, chắc là cảm thấy lúng túng nên mở miệng cười nói: “Bên ngoài mưa nên củi đốt không dùng được! Có điều phong cảnh bên ngoài không tệ lắm, trẫm thưởng thức một lát mới quay về
Khụ..”
Hắn nói xong liền ho khan một tiếng.
Phong cảnh không tệ lắm
Đêm hôm khuya khoắt, trời thì đang mưa, có phong cảnh gì để thưởng thức chứ? Vậy mà hắn ta lại có thể thưởng thức xong rồi mang bệnh phong hàn quay về
Mặc Tử Uyên liếc nhìn chủ nhân nhà mình, không tiện nói cái gì nên đành lặng lẽ đi tới bắt mạch và cho hắn uống thuốc, lại đưa cho hắn thêm một bình1sứ sử dụng thuật phong nhan rồi mới lặng lẽ lui sang một bên.
Trong lòng hắn biết rõ Bệ hạ đang rất lúng túng, vậy nên hắn không cần phải nói thêm lời gì khiến cho Bệ hạ khó xử thêm nữa.
Hiến Thương Mặc Trần không nói gì, nhận lấy bình sứ rồi bắt đầu xử lý.
Tối hôm đó, Lạc Tử Dạ sốt cao, hai người khác thì bị phong hàn nhẹ.
Lúc này Nhiếp chính vương điện hạ đang liếc nhìn Hiến Thương Mặc Trần, có điều vì đã quen thói ngạo mạn nên ánh mắt của hắn cũng nhìn về hắn ta theo hướng từ trên xuống
Phượng Vô Trù đảo mắt nhìn về phía Hiến Thương Mặc Trần xong liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, dùng chất giọng mê hoặc trầm thấp nói: “Tốt nhất là Hiến Thương hoàng6biết phong cảnh nào nên thưởng thức, phong cảnh nào không nên thưởng thức!”
“Tất nhiên rồi!” Hiến Thương Mặc Trần nhàn nhạt đáp, nét mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt khiến cho kẻ khác không nhìn thấu được nỗi lòng của hắn
Qua chưa được nửa giờ sau là trời bên ngoài sáng rồi! Lạc Tử Dạ ở trong lòng Phượng Vô Trù khẽ lẩm bẩm vài tiếng, lật qua lật lại vài lần mới tỉnh
Nàng vươn tay dụi dụi hai mắt của mình, tiếp đó mơ mơ màng màng nhìn thấy một gương mặt đang phóng đại trước mắt mình
Lạc Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng thì mới đã bị Phượng Vô Trù chiếm lấy
Hắn không nói gì mà hôn nàng một lát, lần này rốt cuộc nàng mới hết chóng mặt và tỉnh táo lại! Hiên Thương Mặc4Trần ở một bên nhìn xem cảnh tượng này, bàn tay bên dưới áo bào không nhịn được siết chặt lại
Lẽ ra hắn vốn không nên quay về hang núi này mà trực tiếp ở bên ngoài canh chừng luôn mới đúng.
“...” Sau khi đầu nàng tỉnh táo lại, Nhiếp chính vương điện hạ mới lùi lại, chậm rãi dùng giọng nói mê hoặc từ tính đó hỏi: “Tỉnh chưa?” “Ừm? Tỉnh rồi!” Lạc Tử Dạ mờ mịt một lúc, dáng vẻ nhìn rất đáng yêu
Nàng vươn tay dụi dụi mắt mình rồi mới thấy rõ tình hình trước mắt
Hiên Thương “Dật Phong” đang ngồi đối diện nàng hoàn toàn khác với chàng đẹp trai mà nàng nhìn thấy trước khi té xỉu vào hôm qua, chỉ có một vài chỗ tương tự nhau mà thôi.