Nàng chỉ hỏi hắn một câu là tại sao hắn lại ở đây thôi mà? Cần phải đánh nàng à? Cần phải vậy sao? Rốt cuộc nàng đã làm cái gì chứ? Lạc Tử Dạ vừa mới hỏi xong liền nhìn thấy sự tức giận trong con người của Phượng Vô Trù, cộng thêm cái tay của hắn lại giơ lên thêm lần nữa
Nàng biết rằng sẽ bất lợi nếu cứ tiếp tục dùng đá chọi với đá nên lập tức quay đầu oan ức nhìn hắn rồi nói: “Mẹ nó, người có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng được không? Ngươi tiếp tục đánh cục cưng thì cục cưng sẽ khóc đó!”
Nàng nói xong3liền rưng rưng nước mắt.
Bà nội nó chứ! Đây rốt cuộc là cái quỷ gì thế này?
Lạc Tử Dạ vừa làm ra vẻ mặt này là bàn tay đang giơ lên của Phượng Vô Trù lập tức khựng lại giữa không trung
Giữa hai hàng lông mày của hắn lập tức xuất hiện nếp nhăn, hắn lo lắng rằng chứng si ngốc như trẻ em của nàng đã bắt đầu tái phát nên mới tự xưng là cục cưng như thế
Có điều, hắn vẫn cảm thấy khó có thể nuốt trôi cơn tức giận trong lòng, cặp mắt ma quỷ nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi: “Trong lòng người vẫn luôn muốn tìm một người xem bói, thử bói cho người xem ngươi rốt cuộc có thể theo đuổi được1bao nhiêu tên đẹp trai trong cuộc đời mình, đúng chứ?”
“Xí! Làm sao người biết được?” Lạc Tử Dạ buột miệng thốt ra câu ấy!
Sau khi nói xong, nàng liền nhìn thấy sự tức giận và lạnh lẽo trong con người của hắn, khí áp bên trong hang núi cũng bị đè ép tới mức làm người ta thở không nổi! Trong lúc kinh hoảng, nàng lập tức dùng hai tay che miệng mình, trợn to mắt nhìn hắn.
Bởi vì miệng của nàng đang bị hai tay che nên chỉ có thể phát âm không rõ: “Cái đó, đó đã là chuyện trước đây rồi! Từ khi ta có người ta liền thay đổi, chỉ một lòng với người, thật đó
Những chuyện bồng bột trước đây đều đã qua6rồi, ngươi cứ quên hết đi mà!”
Trong lúc kinh hoàng, nàng liền nói ra câu “từ khi ta có ngươi”.
Chính nàng cũng sửng sốt vì những lời mà mình vừa nói
Bắt đầu từ khi nào mà trong lòng nàng đã thừa nhận hắn như vậy thế? Nàng có hắn, hắn là của nàng ư?
Câu nói này hiển nhiên đã lấy được lòng của Phượng Vô Trù, sự tức giận trong đôi mắt ma quỷ của hắn đã tản đi một ít
Hiến Thương Mặc Trần ở một bên nhìn chăm chú một lát
Bây giờ đi ra ngoài thì có vẻ đột ngột quá, thế là hắn trực tiếp rủ mắt, nhắm mắt làm ngơ với việc phải xem cảnh tình cảm đa dạng trước mặt.
Lạc Tử Dạ thấy Phượng Vô4Trù không nói gì liền vội vã rưng rưng bổ sung thêm một câu: “Ơ kìa, ngươi đã đánh gia rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa?” Hắn im lặng một lát rồi lại dùng chất giọng lạnh lẽo, từ tính, chứa đựng sự ngạo mạn và cảm giác áp bức trời sinh của mình hỏi thêm lần nữa: “Dạ Mị là người rất quan trọng đối với ngươi à?” Giọng nói của hắn rất khẽ, không có chút tức giận gì, trái lại có vẻ như mang theo một chút dụ dỗ
Đến bây giờ tại hắn vẫn còn nghe thấy câu nói “Dạ Mị, ngươi đánh nữa à” mà nàng đã nói đêm qua!
Lạc Tử Dạ nghe hắn nói như thế, thấy hắn dường như không còn tức3giận như trước nữa nên lập tức buông bỏ để phòng rồi cùng nói sang chuyện khác với hắn, hơn nữa nàng còn nói không dứt lời: “Đúng vậy! Không chỉ có Dạ Mị mà còn có lão đại và Yêu Nghiệt nữa, các nàng đều là những người vô cùng quan trọng đối với ta
Cho dù ta cần phải dùng cả tính mạng của mình để đi đánh nhau với các nàng thì ta cũng lập tức cầm đao lên chứ không thèm nhiều lời làm gì! Nếu có kẻ nào dám đụng tới dù chỉ một sợi lông tơ trên người của các nàng thì ta sẽ lập tức đào cả mồ mả tổ tiên kẻ đó lên!”
Lạc Tử Dạ nói rất nghiêm túc
Chẳng qua sau khi nàng nói xong, nàng lại chợt bắt đầu cảm thấy bầu không khí bên trong hang núi này không được đúng lắm
Nàng nghiêng đầu lén lút nhìn gương mặt tuấn tú tới mức sánh ngang ma quân của Phượng Vô Trù, thầm nghĩ về mặt của hắn giống như muốn ăn thịt người vậy, điều đó khiến cho nàng nhịn không được mà run một cái: “Ngươi làm sao vậy?”
Nàng lại quên mất, “các nàng” và “bọn họ” đồng âm với nhau
Vậy nên lúc này không chỉ có mỗi tâm trạng của Nhiếp chính vương điện hạ không tốt mà Hiên Thương Mặc Trần nghe nàng nói xong cũng không vui vẻ là bao
Phượng Vô Trù khép hai tròng mắt lại, giống như đang đè nén lửa giận trong lòng mình vậy
Qua một lúc sau hắn mới mở mắt ra lần nữa.
Hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, nét mặt có vẻ rất lạnh nhạt, hắn chậm rãi hỏi: “Vẻ ngoài của bọn họ đều vô cùng xuất sắc, khiến cho người say mê à?”
“Sao lại không chứ!” Lạc Tử Dạ vừa nghe nhắc tới bạn bè của mình là tinh thần của nàng lập tức tỉnh táo ngay, bạn bè của nàng quả thật đều xinh đẹp như hoa
Xuất phát từ góc độ bạn bè của các nàng, Lạc Tử Dạ đương nhiên là kể càng thỏa thích hơn nữa
Nàng dùng tay vỗ lên đùi Phượng Vô Trù một cái, cười híp mắt nói: “Ta kể cho người nghe! Ba người các nàng ấy mà, vẻ ngoài của các nàng xuất sắc thì không cần phải nói nữa rồi, hơn nữa mỗi người đều có thể xưng là nghiêng nước nghiêng thành, hào hoa phong nhã, khiến cho kẻ khác vừa nhìn liền khó có thể quên! Trước đây gia luôn luôn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ mà...”