*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, tiếp đó có người tiến vào rồi quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng thượng, người đi điều tra đã trở về, đang ở bên ngoài chờ lệnh!” “Điều tra được cái gì không?” Lạc Túc Phong lập tức hỏi một câu
Cung nhân đó mở miệng đáp: “Bệ hạ, người trở về báo tin nói rằng tuy chuyện này hơi kỳ lạ nhưng bọn họ lại không phát hiện bất cứ thứ gì thật sự khác thường
Nếu việc này thật sự là thiên tai thì không còn gì để nói, còn nếu là người làm thì chắc hẳn đối phương đã dọn dẹp hết tất cả mọi dấu vết rồi, đồng thời không để lại bất kỳ sơ hở gì cả!”.
Hắn ta vừa3dứt lời, sắc mặt Lạc Túc Phong lập tức tái xanh, hé miệng hỏi: “Không điều tra ra được gì?”
“Bẩm Bệ hạ, không có gì cả!” Cung nhân đó trả lời xong, sau lưng hắn ta cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh
Chuyện này thật sự quá kỳ lạ, những người có đầu óc đều biết đây quả thật không thể nào là thiên tai được
Thế nhưng bọn họ vẫn không tìm ra được chứng cứ, điều này có khác gì đã chứng tỏ rằng bọn họ vô dụng đâu?
Lạc Túc Phong tức giận tới mức nói không nên lời, Lạc Tử Dạ liếc nhìn ông ta rồi nói: “Phụ hoàng, việc này quả đúng là thiên tai rồi
Nếu là do con người làm ra thì sao có thể che được đôi mắt của1một người sáng suốt uy phong như ngài được, hơn nữa còn khiến cho những người đi điều tra không tra ra được gì cả chứ? Chuyện đã qua rồi, các loại ví dụ ngày hôm qua thì đã chết ngày hôm qua, chuyện cũ không thể truy ra được, chúng ta cũng đừng so đo những chuyện nhỏ nhặt như thế này nữa!”
“Chuyện nhỏ? Long tướng quân bị sư tử cắn bị thương ba chỗ trên người là chuyện nhỏ à?” Vẻ mặt của Lạc Túc Phong lạnh lùng, ông ta trừng mắt nhìn Lạc Tử Dạ, hơn nữa chỉ nhắc tới Long Ngạo Địch chứ không nói tới hai người còn lại!
Ông ta cho rằng Lạc Tử Dạ thật lòng muốn đối nghịch với người làm phụ hoàng như ông ta
Nàng biết6rõ Long Ngạo Địch có tác dụng thế nào với ông ta, biết rõ ông ta đã hao tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể để Long Ngạo Địch có địa vị như ngày hôm nay trong triều đình, nếu Long Ngạo Địch chết rồi thì ông ta “một cây làm chẳng nên non”, làm sao đối phó được với Phượng Vô Trù đây? Nàng lại còn...
Lạc Tử Dạ nói: “Thế nhưng chẳng phải Long tướng quân đã giết chết sư tử rồi sao? Hắn đã báo được thù lớn rồi, vậy còn có chuyện gì nữa đâu?”
“Thái y vừa mới bẩm báo, đêm qua mưa như trút nước, ba người bọn họ lại gặp phải tai họa lớn như vậy nên bây giờ đều đã bị nhiễm phong hàn rồi, tình huống4cực kỳ nghiêm trọng! Thái tử cũng biết chứ? Ngươi không có lời gì muốn nói à?” Lạc Túc Phong nói chắc như đinh đóng cột, quả thật giống y như là muốn Lạc Tử Dạ chịu trách nhiệm về chuyện này vậy.
Trong lòng Lạc Tử Dạ cười nhạt.
Trước đây, lúc Thái tử như nàng suýt chút nữa đã bị mấy người kia hại thì đâu có thấy Lạc Túc Phong hỏi Long Ngạo Địch vì sao lại muốn hại chết nàng bằng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị như thế này
Không chỉ thế mà người phụ hoàng này của nàng còn âm thầm cho phép hành vi của Long Ngạo Địch, hơn nữa bày tỏ ủng hộ hắn ta
Bây giờ nàng suýt chút nữa “lỡ tay” giết chết ba người kia3thì Lạc Túc Phong lại hỏi tội nàng ư?
Nàng còn chưa dạy dỗ Lạc Túc Phong đâu đấy nhé!
Trong lòng nàng châm biếm như thế nhưng nét mặt lại tỉnh bơ, nàng liếc nhìn Lạc Tục Phong, mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã biết chuyện bọn họ bị nhiễm phong hàn! Nhi thần quả thật có lời muốn nói với ba người họ
Nguyên nhân khiến bọn họ bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng như vậy là do trời đã dần dần chuyển lạnh mà bọn họ lại chỉ cần phong độ chứ không cần giữ ấm, bọn họ không mặc quần thu nên mới thành ra như vậy
Đợi đến lúc vết thương của bọn họ gần khỏi, có thể thăm bệnh thì nhi thần nhất định sẽ đích thân tới tâm sự với bọn họ, đề nghị bọn họ sau này coi trọng việc giữ ấm, đồng thời chuẩn bị cho mỗi người bọn họ một cái quần thu ấm áp!”