*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu chất liệu không tốt, kiểu dáng không tốt, đường may không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Thiên Diệu ta! Vậy nên nhi thần mới cả gan khẩn cầu phụ hoàng phát chút ngân lượng cho nhi thân, để cho nhi thần chuẩn bị lễ vật thật tốt, thay phụ hoàng ngài và Thiên Diệu ta bày tỏ sự thăm hỏi và quan tâm thắm thiết tới bọn họ!”
Giờ thì hay rồi, vốn là Lạc Túc Phong muốn gặp Lạc Tử Dạ để hỏi tội, ai dè đến cuối cùng mọi chuyện lại thành Lạc Tử Dạ đòi tiền Lạc Túc Phong.
Sau khi Lạc Tử Dạ xài chiêu nói hươu nói vượn xong lại dùng thêm chiêu lấy3công làm thủ khiến cho Lạc Túc Phong nghẹn lời, cuối cùng ông ta xua xua tay, mở miệng nói: “Được rồi! Chuyện này dừng ở đây, trẫm sẽ không hỏi thêm nữa, trẫm cũng sẽ tự chuẩn bị lễ vật thăm hỏi, Thái tử không cần phải quan tâm
Có điều nếu bọn họ bị người ta hại, sau khi vết thương lành mà muốn tố cáo người đó thì trẫm sẽ giải quyết công bằng!” Phát tiền cho Lạc Tử Dạ để nàng đi tặng quần thu? Nếu ông ta thật sự để cho Lạc Tử Dạ thay mặt Thiên Diệu tặng hai cái quần thu cho mấy người kia thì e rằng bọn họ cũng sẽ hận cả ông ta1luôn mất
“Nhi thần tuân chỉ!” Lạc Tử Dạ đáp.
Lạc Túc Phong nói đến đây nghĩa là không thể trị tội cũng như không có cách nào trị tội nàng được nữa
Cho dù mấy người kia tỉnh lại rồi thật sự muốn tố cáo nàng đi nữa thì Lạc Túc Phong cũng đã nói rồi đấy, ông ta nói sẽ giải quyết công bằng, không có chứng cứ thì làm sao giải quyết? Thể là chuyện lớn như vậy đã hạ màn như thế.
Lúc này, Quân vương nước Nhung cũng dè dặt mở miệng nói: “Toàn bộ sự việc lần này đều là sơ suất của bản vương, các vị khách quý gặp phải chuyện không may ở nước Nhung của ta càng6là do Thái tử nước ta không dẫn đường chu đáo! Bản vương cảm thấy...”
“Chuyện bọn họ không mặc quần thu rồi chạy loạn khắp nơi là do chính bọn họ, liên quan gì đến Thái tử của quý quốc đâu? Quân chủ nước Nhung đừng tự trách quá, dù sao thì Thái tử Hợp Tể cũng là người Nhiếp chính vương điện hạ của Thiên Diệu ta coi trọng mà!” Lạc Tử Dạ nhanh chóng nói một câu, cắt đứt ý định để Hợp Tề gánh tội thay của Quân chủ nước Nhung.
Quân chủ nước Nhung vừa nghe nói Hợp Tề là người mà Phượng Vô Trù coi trọng liền run rẩy người.
Ông ta nào dám nói nhiều nữa, đáp ngay4lập tức: “Đúng! Đúng, Thái tử nói đúng!”
“Hỏi xong rồi?” Một giọng nói mê hoặc từ tính chợt vang lên, trong lều lập tức xuất hiện một trận uy áp khiến cho tất cả mọi người đều thở không nổi, cũng không dám tùy tiện ngẩng đầu
Đây là câu nói đầu tiên kể từ khi Nhiếp chính vương điện hạ bước vào vương trường
Trước đó khi Lạc Tử Dạ đang đĩnh đạc nói chuyện, hắn không hề hé răng mà chỉ hơi khép hai mắt, ở một bên quan sát, người bên ngoài còn nghi ngờ không biết hắn đã ngủ hay chưa, chẳng qua tâm trạng của hắn có vẻ không được khá cho lắm khi nói ra ba chữ này
Đây3có nghĩa là hắn không vui vì Lạc Tử Dạ bị hỏi tội!
Nét mặt của Lạc Tục Phong hơi cứng lại, cười nói: “Hỏi xong rồi, chân tướng của sự việc đã rõ ràng nên tất nhiên là không còn chuyện gì nữa! Sáng sớm ngày mai là nghi thức tiếp nhận đầu hàng, trẫm nghe nói Nhiếp chính vương và Thái tử có việc riêng sau khi tổ chức lễ tiếp nhận đầu hàng, thể thì các ngươi tự đi đi, trẫm về kinh một mình là được!”
Lạc Tử Dạ thấy ông ta cười như có ý xấu liền biết ông ta chẳng có lòng tốt gì rồi, nàng cũng không nhiều lời: “Tạ ơn phụ hoàng! Thật ra chuyện này vẫn chưa hết, bây giờ đã kết thúc săn bắn rồi nhưng mà phụ hoàng và Quân chủ nước Nhung vẫn chưa chọn ra người đứng nhất rốt cuộc là Long Ngạo Địch, thân vương Phượng Minh hay là Đại hoàng tử Long Chiều đâu!”
Lạc Túc Phong cắn răng
Khóe miệng Quân chủ nước Nhung giật giật.
Các vị vương của đại mạc đều ho khan..
Bọn họ đều nghĩ rằng Lạc Tử Dạ thật sự đúng là một bông hoa đặc sắc, chuyện đến nước này rồi, y không học được cách thấy đủ rồi thì thu tay cũng không sao, thể mà y lại còn nói thêm một câu như thế, quả thật là muốn làm cho Lạc Túc Phong nghẹn chết mới thỏa mãn đây mà...
“Tóm lại người đứng nhất không phải là Thái tử, Thái tử vẫn nên đi về trước đi!” Lạc Tục Phong rít qua kẽ răng.
Sau khi nói xong, Lạc Tử Dạ xoay người rời đi, đồng thời còn nháy mắt với Hiến Thương Mặc Trần để bày tỏ sự cảm kích của mình
Nàng nói cả nửa ngày trời, thằng nhóc này biết toàn bộ sự việc nhưng lại không hề tố cáo nàng, vậy tất nhiên phải dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn ta rồi.
Ai ngờ nàng vừa mới nháy mắt xong, bên tai liền có một luồng khí ma quái lượn quanh, Phượng Vô Trù lạnh lùng trầm giọng hỏi: “Mắt Thái tử bị chuột rút à?”