*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3uối cùng hắn trượt chân, suýt thì ngã xuống vách núi, nhưng may mà có Vương cứu mạng! Sau khi Vương phát hiện ra cái gọi là sách thuốc kia chỉ là một cú lừa thì vị tiểu vương tử kia lại bắt đầu quệt nước mũi bảo huynh trưởng tha thứ cho hắn một lần...” “Đủ rồi! Đủ lắm rồi!” Thân Đồ Diệm lập tức lên tiếng ngắt lời, lúc này khuôn mặt đầy râu cũng hơi mất tự nhiên
Hắn nói: “Chuyện mười mấy năm trước còn nhắc đến làm cái quái gì?”
Mười mấy năm trước.
Thế là mọi người lập tức nhớ ra một chuyện
Mười một năm trước là thời điểm lần đầu tiên các quốc gia đại mạc biết đến Phượng Vô Trù, biết Trung Nguyên có một nhân vật lợi hại như thế
Phàm là nơi mũi kiếm của hắn chỉ đến, phàm là nơi móng ngựa sắt của3hắn giẫm qua, không một ai không phục, không một ai dám đối nghịch
Phượng Vô Trù cũng từng đến Chuẩn Cách Nhĩ, khi ấy Vương tử Thân Đồ tầm tám chín tuổi
Đừng nói là lúc đó...?
Diễm Liệt nói xong, Lạc Tử Dạ loáng thoáng hiểu ra, hóa ra hai người này đã quen biết từ trước rồi
Nàng cười ngây ngô, sau gáy đổ mồ hôi hột, thử rút cổ tay mình ra khỏi bàn tay của Phượng Vô Trù
Nàng nói: “Chắc là lâu lắm rồi các ngươi không gặp nhau nhỉ? Hẳn là các ngươi có rất nhiều lời muốn nói! Gia ra đằng kia ngồi trước nhé, các ngươi cứ từ từ tâm sự
Ha ha ha..
Chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm
Gia và Vương tử Thân Đồ chính là kiểu không đánh không quen biết!”
Nàng lúng túng nói chuyện, nở nụ cười ngây1ngô nhưng không ai để ý nàng, cổ tay cũng không rút ra được! Phượng Vô Trù không nói gì, cứ nhìn Thân Đồ Diệm chằm chằm, trong mắt lộ vẻ hung ác, dường như đang nghĩ xem nên xử lý hắn thế nào.
Mà lúc này, Thân Đồ Diệm cũng nhìn chằm chằm vào Phượng Vô Trù
Hắn không phải kẻ ngu, đến giờ phút này, nếu hắn vẫn không nhìn ra Phượng Vô Trù vì Lạc Tử Dạ nên mới muốn gây khó dễ cho hắn, vậy thì hắn sống uổng rồi
Vì vậy hắn lên tiếng: “Huynh trưởng yên tâm, ban đầu ta không biết, nhưng giờ biết rồi thì đương nhiên sẽ không có lần sau!”
Hắn biết điều như thế, sự hung ác trong mắt Phượng Vô Trù mới dịu đi một chút
Trong lòng Thần Đồ Diệm cũng hiểu ra, vừa nhìn dáng vẻ này của Phượng Vô Trù liền6biết nếu năm xưa bọn họ không có chút giao tình lại thì sợ là hôm nay mình sẽ bị hắn dạy cho một bài học nhớ đời
Điều này khiến hắn phải liếc nhìn Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt càng kỳ lạ hơn
Hắn rất cố gắng tìm kiếm ưu điểm trên người tên nhãi này để phân tích nguyên nhân Phượng Vô Trù “coi trọng” y như thể:
“Ừm!” Phượng Vô Trù lạnh lùng hừ một tiếng.
Phượng Vô Trù không nhìn Thân Đồ Diệm nữa, nhưng khóe mắt chợt lia đến chòm râu trên mặt hắn
Giọng nói lạnh lùng cuốn hút chậm rãi vang lên: “Mấy ngày tới người đừng cạo râu, chòm râu này có thể bảo vệ tính mạng của ngươi đấy!”
batu duten mit ba akong no lo
Diêm Liệt nhìn trời: “...” Cho dù Thân Đồ Diệm thật sự đẹp trai, nổi bật ngời ngời đi chăng nữa thì4ngài cũng không cần thiết vì lo lắng Thái tử sẽ vừa ý người ta mà không cho người ta cạo râu, yêu cầu người ta để râu ria xồm xoàm cả ngày như thể chứ?