*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng nhìn chằm chằm cổ tay mình, nó vẫn bị Phượng Vô Trù siết chặt
Nàng đang tính nói gì đó thì Phượng Vô Trù lại đột nhiên buông tay, xoay người phất tay áo rời đi
Tay áo bào của hắn xẹt qua tạo ra một cơn gió quất vào mặt người ta, khiến cho người ta cảm nhận được một cơn lạnh nhè nhẹ, đồng thời có một chút linh cảm chẳng lành
Đợi đến khi Lạc Tử Dạ kịp phản ứng thì hắn đã đi xa rồi.
Điều này làm cho Lạc Tử Dạ cau mày lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn
Nàng không rõ sao hôm nay hắn lại dễ tính như vậy, cũng không thấy dạy dỗ nàng! Có điều, hình như hắn tức giận hơn rồi
Kỳ lạ...
Ngay lúc này, vị công3chúa đứng ở góc nghiêng đối diện nàng nhìn thấy Phượng Vô Trù đi ngang qua mình liền lập tức khom người cười nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, đã lâu không gặp!”
Phượng Vô Trù nghe thấy nhưng lại giống như không nghe thấy.
Dáng vẻ của hắn vẫn ngạo mạn, gương mặt tuấn tú sánh ngang thân ma ấy cũng không lộ ra bất kỳ vẻ thân thiện gì
Hắn trực tiếp chắp tay đi luôn chứ không thèm đáp lại lời nói của vị công chúa đó
Dựa vào nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn, không khó để người ta nhìn ra tâm trạng của hắn lúc này cực kỳ tồi tệ
Diêm Liệt dùng ánh mắt thông cảm nhìn Lạc Tử Dạ.
Vấn đề Lạc Tử Dạ xem nhẹ nhưng nhất định phải1cầu xin Vương mới giải quyết được..
Xem ra Lạc Tử Dạ nên nghỉ cầu xin luôn thì hơn! Vị công chúa kia chào hỏi xong nhưng không được đáp lại, chẳng qua nàng ta cũng không thèm để ý, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta cong lên vì cười
Đây hoàn toàn là thái độ cho dù Phượng Vô Trù có nói câu gì hay có để ý tới nàng ta hay không thì nàng ta đều cảm thấy rất hạnh phúc
Lạc Tử Dạ nhìn thấy cảnh này xong là cả người đều khó chịu! Rất hiển nhiên, cô gái đối diện này đang tơ tưởng Phượng Vô Trù!
Vị công chúa đó vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lạc Tử Dạ đang nhìn chằm chằm mình.
Nàng ta nở nụ cười, hơi khom lưng6hành lễ với Lạc Tử Dạ: “Bái kiến Thái tử Thiên Diệu! Vì sao Thái tử lại nhìn bản công chúa như vậy, chẳng lẽ bản công chúa đã đắc tội gì với ngài ư? Nếu thật sự có thì xin Thái tử hãy thông cảm cho, tiểu nữ xin được nhận lỗi với Thái tử!”
Lạc Tử Dạ nghe nàng ta nói hết câu là lông mày của nàng nhảy vài cái
Mấy câu nàng ta nói đều rất thích hợp, vô cùng có lễ độ, khiến cho nàng ta trông có vẻ rất có hình tượng, có tố chất
Hơn nữa mấy câu này còn rất thẳng thắn nói rõ một việc, đó là nàng đang dùng ánh mắt rất không tốt để nhìn nàng ta, con gái nhà người ta còn không biết vì4sao nàng lại nhìn như vậy là đã xin lỗi trước rồi
Lạc Tử Dạ cảm thán trong lòng
Nếu như cô gái này thật sự không phải là người có tố chất, có lễ phép thì chính là...
Lúc này, không ít người bên cạnh đều đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ, bọn họ đều giữ thái độ chờ nghe Lạc Tử Dạ nói tiếp
Bọn họ không phát hiện Lạc Tử Dạ dùng ánh mắt gì để nhìn Công chúa Thân Đồ, thế nhưng không có lửa làm sao có khói, nếu như đối phương đã nói như vậy rồi thì Lạc Tử Dạ nhất định có vấn đề
Đương nhiên Lạc Tử Dạ cũng không phải là kẻ ngu
Nàng nhìn lại đối phương, nhanh chóng mở miệng cười nói: “Bản Thái tử chỉ cảm thấy Công3chúa có khí chất không tầm thường, tướng mạo làm rung động lòng người liền không nhịn được nhìn nhiều một ít mà thôi! Có điều, dù sao bản Thái tử cũng là một người đồng tính, bản Thái tử chỉ cảm thấy tán thưởng chứ không có ý nghĩ đáng khinh với Công chúa, xin Công chúa cứ yên tâm!”