*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái này có gương mặt hình trứng ngỗng, môi củ ấu, sống mũi cao thẳng xinh xắn, vừa nhìn liền biết nàng ta là một mỹ nhân
Đôi môi của nàng ta khẽ mỉm lại, thoáng nhìn liền biết tính tình của nàng ta cực kỳ không tốt.
Lẽ nào vị này chính là lão thái thái? “Hoan nghênh hai vị, mời ngồi!” Chàng trai tự xưng là “Mặc Trần” lên tiếng
Đôi môi của hắn treo nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn có vẻ rất dễ tính, nhưng Lạc Tử Dạ đã gặp dáng vẻ nảy sinh dục vọng của tên này ngày hôm qua nên nàng hoàn toàn không bị hình tượng và vẻ bề ngoài đạo đức của hắn mê hoặc.
Nàng liếc nhìn Mân Việt, thấy hắn đang dùng ánh mắt sâu thẳm của mình nhìn chằm chằm cô gái kia.
Nàng ho khan một tiếng, trong lòng thầm nghĩ cho3dù ngươi muốn xem gái đẹp thì cũng không phải ngay lúc này chứ, bọn họ còn chưa nói tới chuyện chính nữa kìa! Tiếng ho khan của nàng nhắc nhở Mân Việt, giúp cho Mân Việt nhanh chóng lấy lại tinh thần
Hắn liếc nhìn Lạc Tử Dạ và cô gái kia rồi mới ngồi xuống với nàng.
“Ta tin rằng các ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ta làm khó khi đến đây rồi!” Cô gái che mắt bằng bằng vải nói
Nàng ta vừa mở miệng liền nói “làm khó”, đủ để thấy hôm nay bọn họ sẽ không dễ dàng chiếm được dù chỉ một ít tiện nghi từ nàng ta.
Lạc Tử Dạ nhướng mày, đôi mắt nhìn sang Hiên Thương Mặc Trần trước
Tên đó dùng ánh mắt mang ý cười nhìn nàng như thể đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng, hồn nhiên như đã quên1hết những chuyện xảy ra tối ngày hôm qua vậy
Lạc Tử Dạ cũng không thèm để ý, nàng chỉ nhìn hắn một lát rồi nhìn sang cô gái kia, ra vẻ cợt nhả nói: “Tiểu mỹ nhân, gia vừa thấy gương mặt xinh đẹp của ngươi liền cảm thấy chúng ta có duyên rồi
Nếu đã thế thì tại sao lại phải dùng từ “làm khó như vậy chứ? Dùng từ giao lưu được không?” “Gọi ta là lão thái thái!” Cô gái kia nhanh chóng cắt ngang lời của Lạc Tử Dạ, nàng chỉ muốn sửa đúng cách xưng hô của Lạc Tử Dạ chứ hoàn toàn không muốn quan tâm đến cái miệng láu lỉnh của Lạc Tử Dạ
Vùng giữa hai hàng lông mày của Lạc Tử Dạ nhảy nhảy
Lời nàng vừa nói khi nãy không phải là đùa giỡn mà là thử dò xét, thử xem cô gái đó8có nổi giận vì lời nói tùy tiện của mình hay không
Chẳng qua cô gái kia không hề bị ảnh hưởng vì lời nói của nàng, rất dễ nhận thấy nàng ta chính là một khối băng trên đỉnh Thái Sơn, tính tình lạnh nhạt.
E là rất khó đối phó!
Lạc Tử Dạ phối hợp cười cười: “Khách nghe theo chủ!”
Tất nhiên Mân Việt cũng nhận ra ý định của Lạc Tử Dạ trong câu nói ấy, nhưng khi thấy lời nói của nàng không tạo thành hiệu quả gì, hắn bèn nhìn thẳng vào lão thái thái, đồng thời đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta đến đây để xin thuốc, ta tin rằng mỗi một người đến đảo Thiên Lãng đều muốn xin thuốc
Mong lão thái thái hãy ban thuốc cho chúng ta, chúng ta có thể thương lượng tất cả những điều kiện hoặc là yêu cầu ngài đưa9ra!”
“Điều kiện? Yêu cầu?” Cô gái kia cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp, “Ta thân là người giữ đảo Thiên Lãng, tất nhiên là sẽ không cần gì và cũng chẳng thiếu cái gì, ta có thể có điều kiện và yêu cầu gì được chứ?” Giọng điệu của nàng rất không tốt, thái độ cũng rất tồi tệ, quả thật y như lời nàng đã nói, nàng muốn làm khó bọn họ.
Lạc Tử Dạ cười cười, nói: “Nếu lão thái thái đã chịu gặp chúng ta thì chứng tỏ rằng ngài có khả năng đưa thuốc cho chúng ta, đúng không?”
“Ngươi đúng là thông minh!” Lão thái thái cười một tiếng, nhưng giọng điệu vẫn không hề nghe ra có ý gì tốt, khiến cho người ta không dám đến gần nàng ta
Cũng không biết nàng ta nói thể là đang khen Lạc Tử Dạ thông minh thật hay7là đang mỉa mai Lạc Tử Dạ.