*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đạo lý càng dễ hiểu thì con người lại càng thấy khó hiểu, vậy mà Lạc Tử Dạ vừa liếc mắt liền biết chuyện xin thuốc có thể thương lượng được, tất nhiên điều này đáng để tán thưởng.
Lạc Tử Dạ nghe cô gái này nói xong liền đứng lên, khách sáo nói: “Hiện tại bạn của tại hạ vẫn còn chờ thuốc để cứu mạng, vậy nên xin lão thái thái hãy nói thẳng xem cần tại hạ làm gì để có thể lấy được hoa sen yêu!”
“Các ngươi muốn hoa sen yêu?” Lão thái thái hỏi một câu
Lạc Tử Dạ gật đầu, cười nói: “Không sai! Tại hạ nghe đồn vật đó chỉ có trên hòn đảo này nên tại hạ mới vượt biển đến đây cầu xin, mong rằng lão thái thái có thể tạo điều kiện!”
Nàng vừa dứt3lời, lão thái thái liền đứng lên, chắp tay rồi chậm rãi đi đến giữa đại diện
Lão thái thái mở miệng hỏi một câu: “Trong viện của các ngươi có hoa sen yêu đấy, vì sao ngươi không lấy nó đi?” “Thứ nhất, nểu tại hạ có thể lấy đồ vật trong đảo Thiên Lãng dễ dàng như vậy thì tại sao người đời lại cho rằng hòn đảo này vô cùng nguy hiểm, hơi sơ suất thôi là sẽ chết không có chỗ chôn chứ? Thứ hai, với thân phận là một vị khách, hành vi lấy đồ mà không thông báo trước là hành vi vô lễ và suy đồi đạo đức, là hành vi trộm cắp, nếu không đến lúc khẩn cấp thì tại hạ cũng không muốn ăn cắp.” Lạc Tử Dạ nói rất nghiêm túc, giống như1nhân cách của mình vô cùng cao thượng.
Lão thái thái quay đầu nhìn nàng rồi hỏi tiếp: “Vậy nếu như chỉ có vấn đề thứ hai mà không có thứ nhất, ngươi không biết mình sẽ gặp chuyện không may khi trực tiếp lấy hoa sen yêu thì sao? Ngươi vẫn không lấy à?”
“Việc này rất khó nói, dù sao ta cũng không biết các hạ sẽ đối đãi với chúng ta bằng thái độ với bạn bè hay là thái độ với kẻ địch!” Lạc Tử Dạ vô cùng thẳng thắn.
Lời nói của Lạc Tử Dạ khiến cho lão thái thái nở nụ cười, sau đó nàng ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cũng thẳng thắn đấy, cuộc đời ta ghét nhất là người ra vẻ đạo mạo
Cũng may ngươi không nói với ta rằng dù ta có muốn lấy8mạng của ngươi đi nữa thì ngươi cũng không chịu trộm đồ của ta
Nếu người thật sự nói vậy thì ta sẽ mời người rời khỏi nơi này ngay lập tức!”
Gương mặt của Lạc Tử Dạ hơi co giật
Trong lòng nàng cảm thấy tính tình của lão thái thái quả thật quá quái đản, thảo nào nàng ta lại kiên trì muốn người ta gọi mình là lão thái thái.
Chẳng qua, khi nghe thấy nàng ta nói ra câu “người ra vẻ đạo mạo”, Lạc Tử Dạ nhìn sang Hiến Thương Mặc Trần ngồi bên cạnh theo bản năng
Thoạt nhìn thì người này có vẻ đạo đức lắm, ai mà ngờ đêm qua hắn lại chạy đến phòng nàng, hơn nữa còn trêu cợt nàng nữa chứ? Chẳng phải hắn chính là người ra vẻ đạo mạo à?
Khi ánh mắt của Lạc9Tử Dạ nhìn sang, đôi mắt của Hiến Thương Mặc Trần cũng đối diện với mắt nàng
Hắn vừa nhìn liền biết ánh mắt của nàng muốn nói gì
Khóe miệng hắn khẽ giật giật, suýt thì không duy trì nổi nụ cười trên môi.
Ngay lúc này, lão thái thái đột nhiên mở miệng nói một câu: “Có điều, ngươi cũng khá thông minh khi không đụng tới hoa sen yêu của ta
Những loại thuốc tốt được đặt ở trong phòng của các ngươi đều có bôi một loại độc không màu không vị, khi các ngươi lấy chúng xuống thì chẳng những chúng sẽ lập tức héo tàn mà các ngươi cũng sẽ trúng phải kịch độc!”
Lạc Tử Dạ thấy nàng ta chắp tay nói thế liền cười gật đầu, việc này không nằm ngoài dự đoán của nàng.
Lão thái thái nói xong7liền dùng vẻ mặt không tốt nhìn về phía Hiến Thương Mặc Trần, hơn nữa còn hừ một tiếng
Hiển nhiên nàng vẫn tức giận vì chuyện hôm qua hắn nhiều chuyện bảo Lạc Tử Dạ và Mân Việt đừng nảy sinh lòng tham, nhắc nhở giúp hai người bọn họ qua được một cửa thử thách.
Hiến Thương Mặc Trần sờ sờ mũi, không lên tiếng.
Lạc Tử Dạ liếc nhìn Hiên Thương Mặc Trần, sau đó lại nhìn về phía lão thái thái lần nữa
Nàng cười nói: “Nếu vậy thì xuất phát từ việc khẳng định nhân cách cao thượng của bản Thái tử, ngài có dự định trực tiếp đưa bé sen yêu cho ta luôn không?”