Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 946: Điều kiện của lão thái thái (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chắc ngươi cũng biết vì sao ta lại cho phép hai người đến đây nhỉ?”

“Bởi vì người cảm thấy trong hai anh chàng đẹp trai chúng ta thể nào cũng có một người phù hợp với khẩu vị của ngươi?” Lạc Tử Dạ thuận miệng bịa đặt

Khóe miệng lão thái thái lại giật giật, ngay cả khóe miệng của Hiến Thương Mặc Trần và Mân Việt cũng co giật

Bọn họ đều cảm thấy mạch não của Lạc Tử Dạ đúng là hơi khác với mạch não bình thường của bọn họ! Có lẽ lão thái thái đã sợ nàng nên không muốn để cho nàng tiếp tục suy đoán nữa, tránh việc đối phương suy diễn ra đáp án càng khiến cho mình câm nín hơn

Lão thái thái trực tiếp tiết lộ đáp án: “Bởi vì chỉ có một trong hai người có thể sống để mang thuốc về, nhân3tiện nhặt xác cho người còn lại! Về phần ai chết, ai sống thì phải xem vận mệnh của các ngươi rồi!”

Sắc mặt của Mân Việt chợt trở nên kinh sợ sau khi nghe nàng ta nói xong!

Hắn lập tức đứng lên nói: “Ngươi biết chúng ta là ai không? Ngươi dám giết cả Thái tử điện hạ của Thiên Diệu à?” Không phải hắn sợ người chết là mình, thân là thuộc hạ, việc chết khi chấp hành nhiệm vụ là vinh quang cao nhất của hắn

Nhưng mà ý của lão thái thái là còn chưa biết người sẽ chết là ai, có lẽ là Mân Việt hắn, cũng có lẽ là Thái tử.

Làm sao có thể chấp nhận loại chuyện như thế chứ?

Lão thái thái nghe hắn nói thể liên chỉ chỉ người ngồi trên ghế chủ vị bên cạnh, nói: “Ổ? Thái tử Thiên Diệu? Vị này1chính là Hoàng đế Hiển Thương, cho dù là hắn thì khi lên đảo Thiên Lãng của ta cũng không có tư cách lên tiếng

Hoàng đế ta còn không sợ, huống chi là một Thái tử như ngươi?”

Lời nói của nàng không khác gì vạch trần thân phận của Hiến Thương Mặc Trần.

Sau khi lão thái thái nói xong, ánh mắt của Lạc Tử Dạ và Mân Việt đồng loạt nhìn về phía Hiến Thương Mặc Trần

Nét mặt của Hiến Thương Mặc Trần vẫn tỉnh bơ, dường như hắn không cảm thấy khó xử khi lão thái thái nói như thế, hơn nữa cũng chẳng quan tâm đến việc mình bị bại lộ thân phận

Hẳn chỉ nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng chứ chẳng nói gì

Trong lòng Lạc Tử Dạ đang nổi sóng to gió lớn, không ngờ rằng thời buổi này đến Hoàng đế cũng đi trêu cợt người8ta

Sắc mặt Mân Việt lại thay đổi, tiếp tục nói: “Cho dù là Hoàng đế hay Thái tử ngươi đều không sợ, thế nhưng...”

“Không có thể nhưng!” Lão thái thái nhanh chóng lên tiếng cắt ngang lời nói của Mân Việt, sau đó nàng lại lạnh lùng tiếp tục, “Nếu ta đã dám canh giữ đảo Thiên Lãng, canh giữ nơi mà tất cả mọi người trong thiên hạ đều thèm khát thì tất nhiên là sẽ chẳng sợ gì cái chết

Hiển nhiên, ta chắc chắn không phá hư quy tắc của tổ tông chỉ vì bất kỳ lời nói gì của các ngươi! Nếu các ngươi đã đến xin thuốc thì hiển nhiên cũng cần đưa ra thành ý của mình, nếu như các ngươi không bằng lòng chịu chết vì cứu người thì dựa vào cái gì chúng ta lại phải đưa thuốc cho các ngươi? Dù sao9toàn bộ thuốc trên đảo này đều do chúng ta cực khổ chăm sóc, trồng trọt mới có thể sinh trưởng, đúng không?”

“Mặc dù là thế, nhưng điều kiện đổi mạng người để lấy thuốc hơi quá đáng rồi đấy!” Vùng giữa hai hàng lông mày của Mân Việt nhăn lại thật chặt

Hắn vừa dứt lời, lão thái thái liếc nhìn hắn rồi nói: “Nếu các ngươi đã có cách khác để cứu người thì đã không tìm đến đảo Thiên Lãng của ta

Các ngươi đến đây vì cứu một mạng người nên việc một mạng đổi một mạng rất công bằng, đúng chứ? Từ trước đến nay, mọi thứ trên đời này đều là có được thì có mất, không có việc gì hoàn toàn không cần nỗ lực nhưng vẫn thành công cả!”

Mọi thứ trên đời này đều là có được thì có mất

Lạc Tử Dạ rất tán7thành điểm này, nhưng mà nàng vẫn hít một hơi thật sâu rồi cất giọng hỏi: “Đây là cách duy nhất”

“Không sai! Hiển nhiên các ngươi rất coi trọng người kia nên mới muốn cứu đối phương, do đó chắc hẳn các ngươi sẽ không e ngại thử thách của ta

Hơn nữa ta đã cho các ngươi cơ hội rồi đó, chỉ cần một trong hai người chết là được, chẳng qua chúng ta vẫn chưa biết người sẽ chết là ai mà thôi, cũng có nghĩa là mỗi người các ngươi đều có một nửa cơ hội để sống! Điều kiện này có nhân tính hơn quy tắc trực tiếp dùng một mạng đổi một mạng của Thần Y môn rồi, đúng không?” Lão thái thái nói đến đây liền nghiêng đầu nhìn thẳng về phía bên ngoài đại điện.

Quy tắc của Thần Y môn là một mạng đổi một mạng? Người của Thần Y môn là Bách Lý Cẩn Thần mà?

Thế nhưng, sao lúc ở trên thuyền Lạc Tử Dạ không nghe thấy Đạm Đài Hoàng nhắc tới việc này? Nàng lắc lắc đầu để vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu rồi nhìn sang lão thái thái

Nàng hỏi một câu: “Trừ cách này ra, còn có cách nào khác không?” “Trừ cách này ra thì không còn cách nào khác nữa! Nếu như ngươi có bản lĩnh, cho rằng mình có thể trực tiếp cướp đi đồ vật trên hòn đảo của ta mà không chết vì độc thì ta cũng không có vấn đề gì cả

Có điều, nếu cả hai người đều chết ở đây thì người đang chờ các ngươi cứu mạng cũng không còn cơ hội sống sót đâu! Bây giờ, nếu như các ngươi làm theo quy tắc của ta thì chỉ có một người chết thôi, người các ngươi muốn cứu chắc chắn sẽ sống, các ngươi phải suy nghĩ thật kỹ!” Giọng nói của lão thái thái rất nhẹ, dường như nàng cũng không thèm quan tâm rốt cuộc Lạc Tử Dạ có làm theo cách của mình hay không.

Nàng lại bổ sung thêm một câu: “Còn nữa! Hoa sen yêu là đồ vật do đảo Thiên Lãng của ta nuôi trồng, không có ai biết cách dùng nó ngoại trừ người của đảo Thiên Lãng ta

Cho dù ngươi có thể cướp nó đi thì cũng sẽ hại người vì dùng sai cách thôi!”

Lão thái thái đã nói đến nước này rồi, xem ra không còn cách nào để thương lượng nữa

Lạc Tử Dạ lại hỏi thêm một câu: “Nếu như chúng ta không đồng ý thì sao?” “Vậy thì mời các ngươi rời đi ngay lập tức!” Giọng điệu của lão thái thái càng tùy ý hơn.