*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thuộc hạ có chết cũng không sao nhưng ngài không thể gặp nguy hiểm!” “Nếu hai vị không có thành ý xin thuốc thì mời hai vị hãy trở về đi thôi!” Lão thái thái xoay người, giọng điệu rất lạnh nhạt.
Vẻ mặt Lạc Tử Dạ cứng đờ
Thật ra nàng hiểu ý lão thái thái, nếu bọn họ không được lão thái thái đồng ý thì sẽ không lấy được hoa sen yêu
Tệ nhất là cho dù bọn họ có lấy được hoa sen yêu đi chăng nữa nhưng bọn họ không biết cách dùng thì cũng vô ích thôi.
Nàng khoác một cánh tay lên bả vai Mân Việt rồi bước ra phía cửa.
Đồng thời, nàng đưa mắt nhìn hai người còn lại trong phòng và nói: “Đừng vội, hai bọn ta bàn bạc một lát trước đã!” Khóe miệng3lão thái thái hơi run rẩy
Bấy nhiêu năm qua, những người lên đảo đều đồng ý với yêu cầu của nàng, hoặc là thẹn quá hóa giận định ra tay
Thế nhưng đây là lần đầu tiên có người bảo nàng, tức là chủ nhân của hòn đảo này đừng vội, hãy chờ bọn họ ra ngoài bàn bạc trước đã! Đáng lẽ những kẻ xin thuốc bọn họ phải nóng lòng hơn nàng mới phải? Nàng cần gì phải gấp gáp chứ! Nàng quay mặt về phía Lạc Tử Dạ, đáp lời: “Mời hai vị cứ tự nhiên!”
Lạc Tử Dạ chắp tay rồi kéo Mân Việt ra khỏi phòng
Sau khi hai người đã ra ngoài, nàng liếc nhìn hắn, đặt câu hỏi: “Ngươi nói thật đi, nếu chúng ta không đồng ý điều kiện của nàng ta mà thẳng tay1cướp đồ thì người có chắc chắn rằng chúng ta có thể lấy được hoa sen yêu một cách an toàn, đảm bảo nó không héo ngay lập tức hoặc là hai chúng ta trúng độc nghiêm trọng như lời lão thái thái nói hay không?”
Mân Việt nhìn Lạc Tử Dạ, thành thật lắc đầu: “Thái tử, thuộc hạ không chắc chắn một chút nào! Bất kỳ loại dược liệu hay cỏ độc nào trên đảo Thiên Lãng đều là thứ có một không hai trong thiên hạ
Nếu thuộc hạ biết độc trên hoa sen yêu là loại độc gì, có lẽ thuộc hạ có thể giải độc
Thế nhưng thuộc hạ hoàn toàn không nhìn ra...” “Ai...” Lạc Tử Dạ thở dài, nhìn hắn đầy ghét bỏ, “Chẳng phải ngươi là người học y sao?”
Khóe miệng Mân Việt hơi run8rẩy: “Đúng là thuộc hạ học y
Thế nhưng dù thầy thuốc có giỏi cỡ nào thì cũng có loại bệnh không thể trị và loại độc không thể giải được
Vì vậy thuộc hạ đành bó tay thôi!” Cảm giác sở trường của mình bị người ta chê bai thật là một tim quá đi! “Được rồi, ngươi đừng cãi chày cãi cối nữa, phải thẳng thắn thừa nhận khiếm khuyết của mình có biết không?” Lạc Tử Dạ trợn to mắt, lắc đầu thở dài rồi đi vào trong điện một lần nữa
Nàng còn ngoái đầu nhìn hắn và nói, “Ta tặng ngươi tám chữ, ngươi nhất định phải ghi lòng tạc dạ đó!”
Mân Việt vốn bị mấy câu nói của nàng làm cho vừa thẹn vừa giận, gần như không dám ngẩng đầu làm thầy thuốc luôn
Lúc này hắn9thấy nàng tỏ vẻ nghiêm túc muốn tặng mình tám chữ, sắc mặt hắn thoáng trở nên khó coi trong giây lát nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh
Tuy Thái tử thường hay cợt nhả nhưng đôi khi lời lẽ của y rất có giá trị.
Vì vậy hắn thẳng lưng, dự định chăm chú lắng nghe
Sau đó, Lạc Tử Dạ đề nghị rất chân thành: “Chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày!”
Nàng nói xong, lập tức quay đầu đi vào đại điện
Sắc mặt Mân Việt xanh mét, sau đó tối sầm lại
Hắn cảm thấy Thái tử đúng là..
thiểu đòn! Lại còn “Chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày” nữa chứ! Cái quỷ gì vậy.
Sau cuộc nói chuyện bên ngoài, trong lòng Lạc Tử Dạ thầm hiểu không thể trông cậy vào Mân Việt được
Sau khi bước vào đại7điện một lần nữa, nàng nhìn lão thái thái, thái độ trở nên dứt khoát hơn nhiều
Lạc Tử Dạ thở dài, nói hết sức thành khẩn: “Đúng vậy, chúng ta đã bàn bạc xong! Mân Việt thật sự khiến bản Thái tử quá thất vọng! Hắn thân là thầy thuốc mà lại không thể nhận ra độc trên hoa sen yêu là loại độc gì và cũng không biết cách giải độc
Hắn không chắc chắn một chút nào khiến bản Thái tử hết sức thất vọng về hắn
Bây giờ, ngoài việc đồng ý với yêu cầu của ngài ra thì ta còn cách nào khác đầu, có đúng không?”