*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc hỏi câu này, nàng xoay mặt về phía Hiến Thương Mặc Trần.
M
Dường như nàng định nhìn xem phản ứng của hoàng đệ mình
Người hắn thương lại muốn liều mạng vì kẻ khác, không biết bây giờ trong lòng tên nhãi này có chua xót hay không.
Lạc Tử Dạ nhướng mày, khẽ mỉm cười: “Bởi vì hắn vì gia nên mới rơi vào nguy hiểm! Hắn vì cứu gia nên tính mạng mới như ngàn cân treo sợi tóc
Thật ra gia xả thân cứu hắn cũng chỉ là trả lại một mạng cho hắn mà thôi
Chẳng phải điều này rất công bằng sao? Từ trước tới nay, người khác đối xử với gia thế nào thì gia sẽ đối xử với người ta thế đó!” Lạc Tử Dạ nói xong, lão thái3thái thoáng sửng sốt
Nàng lẩm bẩm: “Hèn chi! Hèn chi!” Hèn chi đệ đệ của nàng xưa nay vốn mắt cao hơn đỉnh đầu mà giờ đây cũng coi trọng Lạc Tử Dạ
Đức tính này không phải người bình thường nào cũng có được đâu
“Hèn chi cái gì cơ? Phải chăng lão thái thái đột nhiên hiểu tại sao gia phải liều mạng cứu người nên có ý định tặng hoa sen yêu cho gia vô điều kiện?” Lạc Tử Dạ cười ngả ngớn
Lão thái thái biển sắc, vẻ mặt như muốn nói “ngươi nghĩ nhiều quá rồi!”
Ngược lại là Hiên Thương Mặc Trần
Hắn đứng bên cạnh nghe bọn họ đối đáp nhưng không nói một lời như thể hắn hoàn toàn không có mặt ở đây
Trên môi hắn vẫn giữ nụ1cười thản nhiên, mắt nhìn mọi người trong điện
Có điều, nụ cười kia không chạm tới đáy mắt.
Lão thái thái vỗ tay.
Chỉ một lát sau đã có một cô hầu bưng một cái khay đi ra, trên khay có hai ly rượu
Lão thái thái không quay đầu lại mà nói luôn: “Trong hai ly rượu này có một ly rượu thường và một ly rượu độc
Còn vấn đề đó là loại độc gì thì ta không thể nói cho các ngươi
Hai người các ngươi, mỗi người hãy chọn một ly rượu
Người chọn trúng ly rượu độc cứ yên tâm chịu chết, còn người chọn được ly rượu thường sẽ bình yên vô sự, ta sẽ giao hoa sen yêu cho người đó, đồng thời hộ tống người đó an toàn rời đảo8Thiên Lãng, trên đường trở về sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào!”
Nàng vừa dứt lời, cái khay kia đã được đưa tới trước mặt Lạc Tử Dạ và Mân Việt.
Sắc mặt hai người trở nên nặng nề
Lạc Tử Dạ nhìn Mân Việt và hỏi: “Ngươi có nhìn ra ly nào chứa rượu độc không?”
Mân Việt chăm chú nhìn hai ly rượu trước mặt rồi thành thật lắc đầu: “Thuộc hạ không biết!” Sau khi nói xong, hắn chợt nhớ đến lời đề nghị lúc nãy của Lạc Tử Dạ “chăm chỉ học hành, tiến bộ từng ngày”
Thế rồi sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm! Không biết Thái tử có định tiếp tục nói những lời tổn thương lòng tự ái của hắn hay không
Thế nhưng lần này Lạc Tử9Dạ không đả kích hắn.
Lúc này, lão thái thái cười giễu cợt: “Không giấu gì các ngươi, độc trong rượu này không màu không mùi! Ngay cả bản thân ta cũng không nhận ra ly nào có độc chứ đừng nói gì là hắn!”
Nàng nói xong, Mân Việt nhìn nàng đầy cảm kích, hết sức cảm ơn đối phương đã nói giúp mình
Nói thật lòng, nếu hắn thật sự bị Lạc Tử Dạ đả kích thêm một lần nữa thì chính hắn cũng phải nghi ngờ rốt cuộc mình có thích hợp với nghề thầy thuốc hay không, có nên bỏ nghề đi làm việc khác hay không! Lạc Tử Dạ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tiếp đó, nàng nhìn lão thái thái và hỏi: “Nhất định phải có người uống hai7ly rượu này có đúng không?”
“Đúng vậy!” Lão thái thái gật đầu
Lạc Tử Dạ hỏi tiếp: “Gia muốn hỏi là chỉ cần chúng ta uống hết hai chén rượu này là được có đúng không?” Lạc Tử Dạ đang gài bẫy đối phương: chỉ cần hai người bọn họ uống hết hai ly rượu này là được chứ không cần để ý là một người uống hết cả hai ly hay mỗi người uống một ly.