*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng đã nói đến mức này, xem như mọi người đã trở mặt rồi
Lạc Tử Dạ nhướng mày nhìn Hiên Thương Mặc Trần bên cạnh, hỏi hắn một câu: “Anh chàng đẹp trai này, ngươi không có điều gì muốn nói sao?” Hiên Thương Mặc Trần thoáng khựng lại, nét mặt tươi cười, dường như hắn đã biết tại sao Lạc Tử Dạ lại đột nhiên gọi hắn
Hắn khẽ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại: “Vậy Tử Dạ cảm thấy lúc này trẫm nên nói gì?”
“Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đến rồi đó, ngươi không thấy à?” Lạc Tử Dạ bày ra dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc.
Nàng vừa dứt lời, khóe miệng và khóe mắt của những người có mặt tại đây đều run lên, Hiến Thương Mặc Trần cảm thấy cơ mặt3mình căng ra
Hắn câm nín trong chốc lát, sau đó húng hắng ho một tiếng: “Tuy ta muốn uống hai ly rượu này thay các ngươi, nhưng ý của tỷ tỷ nhà ta là trong hai người các ngươi phải có người uống rượu, ta không giúp được đâu
Vả lại, ta cũng không muốn uống rượu độc!”
Hắn rất thẳng thắn, trước tiên nói ra nỗi khó xử của mình, sau đó lại nói rằng mình không bằng lòng làm vậy.
Lạc Tử Dạ nhìn hắn chằm chằm, lên tiếng nói: “Gia không có ý này
Hai chúng ta mới gặp nhau vài lần mà thôi, làm sao gia có thể bảo người uống rượu độc thay gia được? Cho dù ngươi có cam tâm tình nguyện thì gia cũng không mặt dày đến thế đâu
Ý của gia là chẳng phải vị này là tỷ tỷ1của ngươi ư? Ngươi là đệ đệ ruột của nàng, lẽ nào lúc này ngươi không thể nói giúp vài câu để nàng cho chúng ta đi cửa sau chẳng hạn?”.
Nàng vừa dứt lời, Hiến Thương Mặc Trần còn chưa lên tiếng nhưng lão thái thái đã giành nói trước: “Ngươi đừng có mơ! Hôm qua các ngươi lên đảo vốn phải vượt qua không ít cửa ải mới có thể vào trong này, có điều đệ ấy lại tự ý quyết định giúp đỡ các ngươi đấy
Bằng không, người tưởng rằng các ngươi có thể dễ dàng tiến vào đảo Thiên Lãng của ta ư? Nếu hôm nay đệ ấy dám nhúng tay vào chuyện này, cho dù đệ ấy là Hoàng đế thì ta cũng chặt đứt một cái chân của đệ ấy!”
Lạc Tử Dạ: “..
Hóa ra Hoàng đế Hiển Thương8không có địa vị như thế sao?”
“Trưởng tỷ như mẹ
Ngươi là Thái tử Thiên Diệu, chắc hẳn ngươi cũng biết chuyện tiến hoàng và tiến hoàng hậu của Hiến Thương mất sớm, Trưởng công chúa là ta đã chăm sóc đệ ấy nhiều năm
Ngươi yên tâm đi, đệ ấy sẽ không làm trái ý ta đâu!” Giọng điệu lão thái thái càng thêm lạnh nhạt.
Lạc Tử Dạ cảm thấy nghẹn lời.
Nàng có thể hiểu thứ tình cảm này: cha mẹ mất sớm, tỷ tỷ chăm sóc đệ đệ lớn khôn, đệ đệ nhất định sẽ vô cùng kính trọng tỷ tỷ
Cho nên hôm nay nàng thật sự không thể gửi gắm hy vọng vào Hiên Thương Mặc Trần!
Lúc này Hiến Thương Mặc Trần khẽ mỉm cười, thẳng thắn bày tỏ: “Không phải ta không muốn giúp người, có điều ta không thể làm9trái ý hoàng tử!” Không phải “không dám” mà là “không thể”
Lạc Tử Dạ lắc đầu thở dài: “Chỉ cần nhìn thái độ này của ngươi là biết sau này người nào gả cho ngươi sẽ gặp phải một người tỷ tỷ khó chơi, mà ngươi chắc chắn sẽ nghe lời tỷ tỷ mình
Ta thật sự cảm thông cho vợ tương lai của ngươi đó!”
Trái tim Hiến Thương Mặc Trần bỗng giật thót
Ý của Lạc Tử Dạ là người nào gả cho hắn sẽ rất đáng thương, cho nên nhất quyết không nghĩ đến chuyện gả cho hắn có đúng không? Hắn mấp máy môi: “Theo như di huấn của tổ tiên, chỉ có ở trên đảo Thiên Lãng mới phải nghe theo hoàng tỷ, còn những chuyện khác ta tự mình quyết định!” Lạc Tử Dạ kêu “dừng”, sau đó không để7ý tới hắn nữa
Nàng cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt
Mà lúc này, Mân Việt thẳng thừng nói: “Thái tử, nếu một người uống cũng được, vậy thì để thuộc hạ uống đi!” Hắn nói xong lập tức vươn tay lấy ly rượu
Lạc Tử Dạ vỗ vào tay hắn một phát rồi giành lại ly rượu kia: “Thả tay ra! Để gia uống! Gia đã cho phép người làm màu chưa hả?”