Nhiệm Vụ Của Địa Ngục!

Chương 52: Trò chơi (5)



Nơi hiệu trưởng đang đi bỗng từ đâu xuất hiện ma thú bao vây xung quanh họ. Tứ phía, không chỗ nào là có khoảng trống. Cứ thế họ bị vây quang bởi một đám ma thú dữ tợn với đôi mắt đỏ rực lên cơn thèm khát máu tươi.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng nhưng vẫn cố gắng giữ cho bản thân một tinh thần ổn định. Thứ họ sợ không phải là sức mạnh của đám ma thú này, bởi họ đủ khả năng để tiêu diệt nó.

Nhưng mà, tại sao bọn chúng lại biết cách đặt cái bẫy cơ chứ? Đôi mắt đỏ ngầu đục không có con ngươi đó, dường như là câu trả lời cho tất cả.

Theo sổ sách ghi lại qua bao đời từ xưa đến nay, các loài ma thú cấp cao thường sẽ có tập tính tự chủ và tự lập. Đôi mắt của chúng ánh lên là màu đỏ rực với con người trắng đục. Bọn chúng đều không hề có tập tính đi theo bầy đàn.

Vậy thì bây giờ tại sao đám ma thú này lại trái ngược với sổ sách ghi cơ chứ? Cổ nhân lừa người sao?

Mọi người đứng gần vào nhau, vài phần nêm nếp lo sợ, vài phần bất an, nhưng có lẽ thứ họ lo hiện tại là khả năng của đám ma thú này.

My A tạo kết giới bảo vệ với phạm vị hẹp vừa đủ cho tất cả mọi người. Nhưng do khu rừng này đang đàn áp sức mạnh của cô làm cho cô cũng cảm thấy mất dần năng lượng theo thời gian.

Bất chợt một con ma thú nhìn thoáng qua như một con sói hung dữ đang giơ móng vuốt. Nó nhảy vọt lên sau tiếng gầm gừ rồi lao về phía bọn họ.

Thầy Thập Bát nhanh chóng ra đứng trước mặt tất cả và sử dụng ma thuật. Một vòng tròn ma thuật phát sáng từ tay thầy rồi một làn gió sắt bén tựa như những mũi dao nhọn. Không chần chừ, thầy đứa hướng tay thật nhanh về hướng con ma thú đó, rồi kết liễu nó một cách nhanh chóng.

Xác của ma thú với màu đỏ thẫm của máu bắn tung toé xung quanh và vết cắt in hằng một cách rõ ràng.

Mấy con ma thú khác thấy thế càng trở nên tức giận và hung hãng hơn. Lần này không chỉ một con mà đến tận hai, ba con nhảy lên vồ tới họ cùng một lúc, cả đằng sau lẫn đằng trước.

Thầy hiệu trưởng đứng sau dùng ma thuật băng tạo ra những khối băng sắt đâm xuyên qua cơ thể con ma thú xấu số kia.



Và đằng trước đã có thầy Thập Bát lo liệu.

Các thành viên trong hội cũng ra sức dùng ma thuật để tấn công đám ma thú cấp cao kia.

Cứ thế ma thú bao vây quanh họ dần dần giảm bớt lại. Còn đó là những vết ma đỏ của ma thú bắn tung toé khắp mọi nơi. Mùi tanh nồng nặc lại làm xuất hiện thêm một đàn ma thú nữa. Nó dường như ở đó từ trước, chỉ đợi điều gì đó mà ló đôi mắt đỏ ngầu trong màn đêm đen nghịt kia.

Bên phía cô Cửu Cửu thì cũng bắt đầu xuất hiện cách ma thú. Nhưng có điều là những loài ma thú có cánh bay lượn trên khoảng không rồi vồ đến dùng ma thuật lúc nào không hay. Nên có phần còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Tuy nhiên có điểm chung là bọn ma thú có cánh kia cũng xuất hiện theo bày đàn. Hơn nữa ánh sáng chỉ là mờ mờ ảo ảo do ma thuật bị đàn áp càng làm cho bọn ma thú này có thời cơ tiến tới đớp con mồi.

Cô Trúc Kì nhanh chóng bảo vệ mọi người bằng kết giới. Cô Cửu Cửu thì dùng thiên nhãn đập trung quan sát cao độ. Kay La thì trong tay đang cầm quả cầu lửa, dường như có thể ném nó ra bất cứ khi nào ma thú bay đến.

Bên phía thầy Rack thì có vẻ không có nhiều về số lượng nhưng về kích cỡ thì phải gọi là gấp bội lần so với đám ma thú bình thường kia.

Nó đưa tay một phát cũng có thể khiến một cái cây to cũng phải bay hàng trăm mét.

Thầy Rack thì nhanh chóng tấn công con ma thú khổng lồ kia bằng ma thuật thổ.

Một điểm chung giữa tất cả loài ma thú này đều sở hữu đôi mắt đỏ ngầu che phủ đi cả con ngươi một cách kì lạ.

Bên phía Lam Thiên và Lai Tử thì một động tĩnh cũng không thấy. Vẫn chỉ có đó là sự im lặng. Loanh quanh cũng chỉ là vài tiếng chim chóc ban đêm tạo ra, không có gì nổi bật.

Trên tay Lam Thiên có một đồng xu nho nhỏ. Cô chán nản khẩy đồng xu lên xuống. Đồng xu trao lượn trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống tay Lam Thiên. Cô nhanh chóng nắm chặt bàn tay lại. Môi khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng lên, cô hạ giọng phá tan bầu không khí yên tĩnh của màn đêm:

- Theo mày là mặt xấp hay ngửa?



Lai Tử trầm giọng có chút khàn khàn thâm thuý nói:

- Ngửa!

Cô nghe vậy thì lại một lần nữa khoé môi lại mỉm. Nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay ra. Đồng xu bên trong là mẳt ngửa đúng như lời cậu nói. Lam Thiên lại lần nữa tung đồng xu lên rồi lại nắm chặt nó khi nó rơi xuống bàn tay cô. Lần nữa cô lại hỏi:

- Lần này thì sao?

Lai Tử vẫn vậy, bình thản đáp:

- Mặt ngửa!

Lam Thiên chíu mày khó tin:

- Hửm! Tự tin vậy sao?

Cậu cười khẩy:

- Đoán xem?

Cô nghe vậy cũng chả biết nói sao. Buông lỏng tay rồi nhìn đồng xu. Quả thật bất ngờ! Nó lại là mặt ngửa một lần nữa. Thấy vậy cô cười một cách quỷ dị như đang tính toán điều gì đó, cô nhẹ giọng:

- Phóng mã!