Lời nói của cô vừa dứt thì một ma thú cấp cao xuất hiện.
Con ma thú này rất khoẻ và sở hữu sức mạnh thiên lôi khủng khiếp. Là một trong những con ma thú vừa được kẻ bí ẩn kia mở lồng giam. Nên giờ nó trở nên hung hãng đến đáng sợ. Đôi mắt của nó cũng chỉ một màu đỏ đục ngầu không có con ngươi.
Nó xuất hiện một cách bất chợt và giáng xuống chỗ họ đứng một tia sét sáng rực cả bầu trời.
Nhanh chóng cả hai đều nhảy lên cao tránh được sự tấn công nguy hiểm đó. Chỗ họ vừa đứng của vừa rồi bị nứt và mẻ một mảnh đất. Cây cối cũng tàn tụa và hoang sơ lạ thường.
Lam Thiên và Lai Tử mỗi người đều đứng trên một cái cây khác nhau. Con ma thú đó gầm lên một tiếng như muốn xé toạt màng nhĩ của người khác. Cô và cậu nhìn thấy con ma thú dữ tợn trước mặt trên khuôn mặt cũng chẳng lộ ra một tia cảm xúc nào.
Kẻ bí ẩn nhìn qua quả cầu thuỷ tinh thấy vậy cũng cảm thấy có điều bất thường. Giọng nói lạnh băng của hắn cất lên:
- Bọn chúng thật vô vị!
Hắn nhàm chán chống cằm rồi ngồi xem bàn cờ hoàn hảo của mình đang tạo dựng ra.
Lam Thiên lúc này ánh mắt phát sáng lên, mái tóc bạch kim lơ lửng cũng bắt đầu toả ra thứ ánh sáng khiến người ta chói mắt.
Cô nhảy lộn nhào trên không trung. Hai đôi chân để hình số bốn. Cánh tay cô toả ra một thứ màu vàng nhưng trong chớp mắt biến thành những mũi lao.
Hạ cánh an toàn trên lưng của con ma thú. Cô chĩa tay vào người con ma thú này.
Ma thú vùng vẫy gầm gừ vang vọng cả cánh rừng. Tất cả các đoàn riêng lẻ cũng đều nghe thấy nó.
Trong cơn phẫn nộ và tức giận đến đột cùng, ma thú mắt đỏ phát sáng tạo ra cả chục tia sét lớn xé toạt bầu trời đêm ảm đạm.
''Soẹt''- tiếng động như một thứ gì đó sắt bén cắt đứt một mảnh vải mỏng.
Nhưng cảnh tưởng trước mắt lại khiến nhiều người phải kinh hãi. Những mũi tên từ tay Lam Thiên được phóng to ra rồi đi xuyên qua người con ma thú một cách nhẹ nhàng.
Tiếng gầm và những tia sét như ngưng động lại giữa không gian và thời gian, rồi biến mất.
Con ma thú nằm quỵ xuống đất. Những mũi lao của cô biến mất như những hạt bụi trần. Máu me bắn toe toét khắp nơi. Mùi máu tanh nồng nặc khiến cô không chịu được mà phải bịp mũi. Lam Thiên chán ghét cái sự tanh bẩn của máu. Cô hướng mắt nhìn lên Lai Tử đang đứng trên cây, còn cô thì đã đáp đất từ lâu. Lam Thiên nhàn nhạt nói:
- Xuống đi! Đứng đấy làm gì nữa?
Nghe vậy cậu cũng nhảy từ cây xuống và đáp đất nhẹ nhàng. Lai Tử lắc đầu ngao ngán rồi nhún vai cảm thán:
- Quả nhiên khi mày bảo tao xem mặt của đồng xu là ám chỉ việc này mà. Nói trước nè, lần này mày ra tay rồi. Lần sau để phần tao toả sáng.
Cô cười khẩy:
- Cứ việc!
Cậu lúc này nhìn cái xác ma thú với mùi máu nồng nặc. Lai Tử liền nhăn mặt mà cảm thấy ghê tởm. Nhưng cậu vẫn quay sang hỏi cô về một số vấn đề nho nhỏ:
- Ê mày!
Lam Thiên quay đầu nhìn lại, nhanh chóng đáp:
- Sủa!
Lai Tử chỉ tay vào xác của con ma thú kia rồi hỏi:
- Mình có nên lấy một số thứ từ nó để làm vật phẩm cao cấp không? Cứ coi như tận dụng nó!
Cô nghe vậy gật đầu tán thành nhưng vẫn chỉ trả lời một cách hờ hững:
- Tuỳ mày!
Nghe vậy Lai Tử cũng lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ xinh. Mở nắp hộp thì bỗng xác ma thú phát sáng rồi biến mất vào trong chiếc hộp nhỏ này. Xong xuôi tất cả, cậu đậy nắp hộp lại.
Kẻ bí ẩn vừa rồi còn than thở rằng hai người họ vô vị. Nhưng giờ khi chứng kiến tất cả quá trình tiêu diệt ma thú cấp cao chỉ chưa đến 3 giây của họ thì cũng phải ngả ngũ bái phục.
Tuy hắn đã nghe danh họ từ lâu, nhưng không ngờ lại mạnh đến như vậy. Đánh bại ma thú hắn cất công bắt mất 1 ngày mà chỉ trong 2 giây ngắn ngủi thì con ma thú đã bị bại cuộc. Thật thảm hại mà!
Công sức của hắn cũng như đổ hết xuống sống cho cá ăn. Không biết nên nói gì, hắn chỉ có thể thở dài ngáo ngán vì mình đã quá coi thường những người ''bình thường'' này.
Lúc này bên Cửu Cửu thì cũng phải mất kha khá ma thuật để đánh bại hoàn toàn những con ma thú kia. Và tất nhiên họ dùng bọn ma thú vừa tiêu diệt được làm vật phẩm phục hồi ma thuật rồi. Nhưng qua trận chiến vừa rồi tất cả mọi người cũng thấm đẫm mệt mỏi.
Bên phía thầy Rack cũng như vậy. Tuy con ma thú họ đối diện không có nhiều nhưng lại có kích cỡ khủng. Điều này cũng khiến cho mọi người tiêu tốn ma thuật không ít. Nhưng bù lại thì mấy xác ma thú cũng đủ để họ tạo ra vật phẩm phục hồi.
Đoàn của thầy hiệu trưởng thì dường như ai cũng mất rất nhiều ma lực vì số lượng ma thú quá nhiều. Người tiêu tốn ma thuật nhiều nhất là My A. Cô đã dành tất cả thời gian tạo ra kết giới bảo vệ trong trường hợp bị trấn áp ma thuật. Bây giờ cô chỉ còn khả năng tấn công, mất đi khả năng phòng vệ do tiêu tốn ma thuật. Số ma thú cũng đủ để họ phục hồi ma thuật và tạo ra các vật phẩm cao cấp khác cho trường học.
Chuyến đi chỉ dự định 1 ngày này ai ngờ lại kéo dài đến tận khuya muộn như thế.