Mộ Tư Bạch cùng đám bạn tốt chén bữa xong, bốn đứa nó đòi đến xem trường chuyên cho bằng được.
Thật ra cả bốn đều là người thừa kế sản nghiệp gia đình, cứ đút lót để vào đây cũng dễ như ăn cơm.
Chẳng là, bọn nó thấy thà tung hoành ở trường phổ thông, còn hơn làm đệm lót cho mấy đứa trường chuyên, dù sao tốt nghiệp xong học ở đâu đều được gia đình sắp xếp ổn thỏa rồi.
Mộ Tư Bạch đi đầu, đút hai tay vào túi, mặc quần thể thao rộng có dây buộc màu đen, theo sau là bốn soái ca đầu đinh, đem lại cảm giác đại ca cái bang đi tuần tra địa bàn.
Bốn khứa này sớm đã có chuẩn bị, đồng loạt lấy thẻ học sinh đưa bảo vệ xem, Mộ Tư Bạch vốn chả cần, ảnh chụp còn dán chình ình trên tường kìa.
"Đại khái thôi, ba tuổi rưỡi à?" Mộ Tư Bạch nhướng mày xoay người, nhìn đám nhãi con cách hắn nửa mét kia.
"Đại..."
Mộ Tư Bạch chỉ vào bốn đứa nó, dám mở mồm phun ra câu nữa, đánh chết tại chỗ!
Bốn đứa kia cuối cùng cũng bình thường trở lại, choàng vai bá cổ xúm xít lấy nhau, cười ngứa đòn, "Bạch Bạch."
"***, chán sống rồi à, dao tao đâu?" Mộ Tư Bạch móc túi, dữ tợn nhìn bốn đứa vừa quất nguyên nồi lẩu xong còn chưa lấy đầu ra khỏi nước.
"Đây." Lưu Phong sờ vào bên hông.
"Cái ** má, mày còn mang theo dao?" Ba tên bên cạnh kinh hồn bạt vía.
"Đừng gộp tao chung với ba đứa bây, hạ thấp chỉ số IQ của tao, oke?" Lưu Phong móc xâu chìa khóa trong túi ra, huơ huơ con Thanh Long bằng bạc ra trước mặt.
Mộ Tư Bạch đi tới, duỗi tay ghim cổ lôi người đi. Đưa bọn nó đi dạo một vòng, có đứa học sinh nào lại làm giả giấy tờ để trà trộn vào đám mọt sách kia chứ.
Khai giảng đầu năm, lớp 10 không có tiết tự học tối, mai mới chính thức lên lớp, nên cái đám bây giờ đứng ngồi vắt vẻo đủ kiểu ngắm trời ngó đất trên sân thể dục đều là bọn nó, còn có vài học sinh năm cuối muốn cúp tiết.
Năm người họ đi qua, đem lại cảm giác như muốn tìm ai đó làm bao cát, bất quá, style này đúng kiểu bọn con gái hoặc gay thích.
"Anh đẹp trai? Lớp mấy zậy!" Đám nữ sinh ngồi thành vòng tròn trên sân bóng cười to hét lên.
"10-8, Mộ Tư Bạch!" Bản lĩnh mạo danh người khác của tiện nhân Sa Đông Đông, âu cũng học trong lúc còn nằm bụng mẹ, mở mồm đánh rắm còn không đổi sắc.
"Cái anh này không thành thật gì hết à! Mộ Tư Bạch là người bên cạnh mà!" Cô nàng kia lại hét lên, xung quanh vang lên từng tràng cười rả rích.
Mọi người cũng không có ý muốn biết rõ đối phương, chẳng qua nhìn thấy tự dưng lọt đâu ra cái người vô duyên vô cớ ghẹo người khác này, không nói vài câu thì hối hận chết.
"Biết cả à?" Chân Mặc nói ra câu đầu tiên trong ngày.
"Ba nó." Quý Ngô Châu nghĩ đến đây không nhịn được bật cười.
"***, nước lẩu tối nay đều ở trong đầu mày đấy à, tống ra đi. Mẹ kiếp đừng nhắc Mộ Lão Tam với tao, còn chưa đủ phiền à." Giờ chỉ nhắc đến Mộ Lão Tam không thôi, Mộ Tư Bạch cảm tưởng giống như nghe chú kim cô.
Tổ hợp bốn đứa mắc bệnh động kinh cười há há một hồi, Mộ Tư Bạch lười quản bọn nó, một chuyện này thôi cũng đủ cho bọn nó cười tận nửa đời người, cười chết đi.
"Đại ca, em mới nhớ ra anh chạy tới chợ bán sỉ tha về combo bốn cái áo 100 tệ mà, sao tự dưng nghĩ quẩn chơi nguyên bộ đồ xa xỉ này đấy, có phải phong cách của anh đâu?" Lưu Phong choàng tay qua vai Mộ Tư Bạch, giật nhẹ ống tay áo của hắn, còn chả bằng cái loại bán sỉ 35 tệ một cái.
Cả bọn khác nhau một trời một vực vốn chả có nổi đường giao nhau, trong nhà cũng không thiếu tiền sắm thêm mấy bộ đồ tốt, chẳng qua ăn mặc gì đó mình thấy thoải mái là được, chả thấy bộ đồ 3500 với 35 tệ khác chỗ nào, không muốn ra vẻ ta đây với người, tiền đều do mấy ông già trong nhà kiếm được, tới nửa xu cũng không tới phần bọn họ, có bản lĩnh tự đi mà kiếm, cũng bởi tính cách này nên cả đám mới tụ tập được với nhau.
Từ lớp 7 đến giờ, năm người họ không ít lần cân nhắc chuyện kinh doanh.
Nói đến chuyện này cũng đủ góp được vài bộ lịch sử lập nghiệp.
Vốn liếng khởi nghiệp là tiền lì xì từ nhỏ tới lớn, số tiền không hề nhỏ đâu, tất nhiên trứng thì không thể đặt hết vào rổ được*, bọn họ chủ yếu đầu tư vào mấy tiệm ăn vặt xung quanh trường, lời lỗ có hết, nhưng nhìn chung vẫn kiếm được kha khá.
Gia đình nào có hay về quỹ tiền riêng này đều có một phần ngân hàng nhỏ của họ. Thật ra Mộ Tư Bạch mặc áo ngắn tay mấy chục tệ cũng là có duyên cớ của nó, đồ hắn tự nhập vào, không-bán-ra-được. Qua hai mùa hạ, còn chưa mặc hết đây.
Hàng này của Mộ Tư Bạch, ép mua ép bán, bốn đứa nó cùng mấy thằng bạn có tí giao tình đều ẵm một chiếc, mặc ra ngoài hệt mấy bà cô múa quảng trường.
"Phong cách cái mẹ gì?" Mộ Tư Bạch nhìn điện thoại, mẹ gửi tới vài tin nhắn, bảo hắn bớt kiếm chuyện với ba hắn đi, bà không có rảnh làm trung gian hòa giải cho hai cha con được, tuần sau phải ra nước ngoài tham dự sự kiện, nói hắn ráng đừng về nhà trong kì nghỉ, ở ké nhà bạn bè, nếu không đợi bà về tới nơi, tình cảm cha con cũng đứt.
Mộ Tư Bạch trước giờ đều rất nghe lời mẹ, bà chưa bao giờ lấy cớ 'Ta là mẹ con, ta nói gì cũng đúng' áp đặt lên con cái, giảng đạo lí, dựa vào bản lĩnh khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Hắn nhắn lại một câu con biết rồi, theo đó bên kia chuyển khoản cho mình, hắn ấn vào xem thử, gấp mấy lần số tiền ba hắn bắn qua.
Còn tưởng Mộ Lão Tam nhà mình trâu bò cỡ nào, có thể có khí phách trước mặt vợ một lần, té ra bảo mẹ mày đừng chuyển tiền cho mày có tác dụng cái rắm ấy.
Mộ Tư Bạch móc 200 tệ trong túi ra đặt vào tay Lưu Phong, ý tứ sâu xa còn xen chút đau lòng, "Nhìn rồi coi đi, mẹ nó chỉ bằng IQ này của mày tài sản sau khi tao chết đi cũng không kế thừa được một xu con ạ."
Lưu Phong mới nhớ ra từng nói cho người khác mượn tiền, mấu chốt là ai còn cứng hơn đám bọn họ chứ, vừa ra tay đã chi hơn 3000 tệ.
"Sơ sơ thế được rồi, rút quân đi, mai tao còn lên lớp nữa, đi đây." Mộ Tư Bạch nhấc chân bước vào cổng ký túc xá, cầm điện thoại lắc lắc.
"Đi thôi." Chân Mặc nói ra câu thứ hai trong ngày.
Mấy người trong ký túc xá ăn đồ nướng trong nhà ăn của trường xong, trở về tổ hợp 4 tay đánh vài ván game, thua mấy ván liền cũng chán phèo, bèn nằm bò ra giường tán gẫu.
Mộ Tư Bạch đi tới cửa, má nó giờ mới nhớ ra hắn không có chìa khóa! Lúc trưa hắn vào cửa đang mở, giờ hắn xuống lầu giả vờ đáng yêu hay là gõ cửa nhờ bạn cùng phòng mở ra đây.
Nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thấy cái nào cũng chả nên thân.
Đáng yêu? Mẹ hắn nói cái bộ dáng làm nũng lúc nhỏ của hắn, ném cho chó nó còn chê.
Bạn cùng phòng? Không quen, phiền. Mà cũng không phải không quen hết, chí ít 'Nhìn gì' cũng có chút dính dáng.
Hắn hắng giọng, nhưng cái tên toan thốt ra cứ mắc nghẹn ở cuống cổ, bà nó không biết tên. Hắn lại giơ tay toan gõ cửa, phát hiện mình không xuống tay được. Lúng túng, phiền chết, ra ngoài ở một đêm cho rồi.
Hắn quay người ra ngoài, đúng lúc đụng phải Tề Tễ đang cầm đồ đi tới.
Hai người ngẩng đầu đối mặt nhau, Tề Tễ lên tiếng trước.
"Về rồi à? Kí túc xá bên này." "Cậu chỉ ra đằng sau.
"Ờ." Mộ Tư Bạch không muốn để Tề Tễ biết hắn là phế vật không có chìa khóa đến cái cửa cũng không vào được. Giả vờ giả vịt theo sau Tề Tễ, khoảnh khắc Tề Tễ lấy chìa ra, hắn cướp lấy, không biết sao lúc đó lại muốn làm thế nữa.
Tề Tễ cũng sững sờ.
"Tôi đi đánh chìa, của tôi mất rồi." Mộ Tư Bạch nói.
Tề Tễ đẩy nhẹ mắt kính, "Chìa khóa, vừa phát, nhưng thiếu mất một cái."
Mộ Tư Bạch bây giờ chỉ muốn treo Tề Tễ lên làm xúc xích, sao cứ cố khiến bầu không khí phải lúng túng chứ! Uyển chuyển chút chết mày à?!
"Lát trả cậu." Mộ Tư Bạch không muốn nói thêm lời nào với tên ngốc này nữa, rõ tốn nước miếng.
Hắn xoay người bước nhanh như bay, Tề Tễ nhìn cánh cửa trước mặt, không mở, bị khóa, bạn cùng phòng đều ở trên giường. Chỉ đành theo sau Mộ Tư Bạch, đuổi theo hắn.
Chuyện gì đây, đậu bà nó.
"Mộ Tư Bạch." Giọng Tề Tễ từ phía sau truyền đến.
Mộ Tư Bạch tăng tốc, không muốn đoái hoài tới cậu. Trong lòng Tề Tễ cũng nghẹn một bó lửa, ông ngứa mắt tật xấu của mày, đậu bà nó mất não à.
Một người liều mạng đi, một người liều mạng đuổi theo, cuối cùng đổi thành chạy.
Muộn thế này Mộ Tư Bạch vốn không thể đi qua cửa chính được, hắn chạy đến tường sau, lặp lại động tác như khinh công hồi sáng.
Hạ cánh bên ngoài tường, hắn huýt sáo với bên trong. "Tên ngốc."
Vừa quay người đi, một bóng đen bay vụt qua tường, động tác so ra còn lưu loát hơn hắn, trực tiếp bổ nhào lên lưng Mộ Tư Bạch. Mộ Tư Bạch gục ngay ra đất, mũi bị đè thốn chết, hắn duỗi tay sờ thử, không gãy, nhưng cảm giác đau xót kia khiến hắn nổi trận lôi đình.
Hắn nâng khuỷu tay nện lên lưng người kia, đều là chiêu bẩn lúc đánh nhau, no-fair play, được cái xài ngon.
Trong lượng trên người dỡ xuống một nửa, nhưng không đánh trúng người, Tề Tễ sớm đã đề phòng, 49 gặp 50, chả ai vừa ai.
Mộ Tư Bạch không ngờ cái thằng nhóc kia còn có bản lĩnh này, thực ra cũng do hắn hiểu lầm, Tề Tễ được huấn luyện đặc biệt về vật lộn. Hạ thủ so ra còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Tề Tễ đẩy kính mắt, "Cửa chưa mở, người trong phòng đều lên giường rồi, muốn tôi gõ cửa à?"
Nguyên văn lời Tề Tễ hẳn phải là "Ông nội mày, rặt một lũ ngu, đậu bà nó ông đuổi theo mày những 200m, nếu coi mày là rắm, ông chả sớm phóng ra." Nhưng không thể phá vỡ thiết lập nho nhã lễ độ của chính mình được.
"Đi thôi! Y chang con gái, còn phải tìm kiệu hoa tám người khiêng tới rước đi à?" Mộ Tư Bạch thầm mắng ẻo lả trong lòng, chuyện gì đâu không.
"Kiệu hoa tám người khiêng kia là cảnh rước dâu, cổ đại..." Tề Tễ bắt đầu phổ cập chế độ cưới gả thời xưa cho Mộ Tư Bạch.
"Ngậm miệng! Miệng không kéo da non à?" Mộ Tư Bạch duỗi tay, trực tiếp bịt kín miệng Tề Tễ lại.
Hơi ấm từ bàn tay truyền đến khiến hắn giật mình, hắn rút tay lại, chùi vào ống quần.
Cổng trường có chỗ đánh chìa, chẳng qua bọn họ vọt ra từ tường sau nên giờ phải đi vòng lại mới đúng hướng.
Ông bác ở tuổi ngũ tuần nay không có đây, người tới là cháu gái hơn hai mươi của ông, đánh chìa rất điệu nghệ còn lưu loát.
"Móc vào nhé, không dễ lạc mất." Cô gái cười híp mắt nhìn hai người.
Mộ Tư Bạch thấy cũng được, để không thế này chưa tới hai hôm biết đâu chừng đã lạc mất, hắn tùy tiện chỉ vào một cái, là cặp móc khóa heo con.
Cô gái tháo ra móc lên cho bọn họ.
"30, một cặp." Cô gái lấy máy quét trong ngăn tủ ra.
"Gì? Một cặp?" Mộ Tư Bạch hỏi.
"Ừm, một cặp, cái này bán chùm, 5 tệ một cái." Cô gái chỉ chỉ.
Mộ Tư Bạch vừa nhìn thấy kiểu dáng đến cụ già cũng chê, không thèm.
"Cái này đi." Coi như quà cảm ơn cho Nhìn Gì.
Hai người vòng trở lại tường sau, cái tường này dễ ra khó vào, bên ngoài không có chỗ để dẫm chân.
Mộ Tư Bạch cũng không cà kê dê ngỗng nữa, hắn tới dưới chân tường, giơ tay lên, "Cậu lên trước, rồi kéo tôi lên."
Tề Tễ gật đầu, mượn tay Mộ Tư Bạch trèo lên, ngồi xổm trên tường xong lại duỗi tay kéo Mô Tư Bạch, trực tiếp qua tường.
"Ờ, đồ của cậu, gửi đến tiệm giặt khô rồi, vừa cầm về." Tề Tễ nhét túi vào ngực Mộ Tư Bạch.
Mộ Tư Bạch mượn đèn đường hiu hắt, mở túi ra dòm vào, cái áo ngắn tay giá 35 tệ được giặt là đặt ngay ngắn bên trong.
Hắn cầm lên, "Bao nhiêu tiền?"
Tề Tễ tưởng hắn muốn đưa tiền, vội xua tay, "Không cần đâu, chỉ có một cái áo."
"Gì mà khỏi, bao nhiêu!" Lần này giọng điệu Mộ Tư Bạch y chang ông lớn muốn trả giá.
"45." Tề Tễ thành thật nói, chỉ sợ Mộ Từ Bạch vì một cái áo mà rút dao giết người diệt khẩu.
"Đầu bị lừa đá à, cái áo này có 35, 45 dư sức mua cái mới." Hắn lôi đồ ra nhìn thử, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng ban đầu, đầy là nét chữ nguệch ngoạc của bút than. "Không phải, cậu... đồ cậu cần giặt khô à?" Mộ Tư Bạch giật giật quần áo trên người.
Tề Tễ gật đầu.
"Thế tự lấy giặt đi, suýt chút cho con hàng này vào nước giặt rồi." Mộ Tư Bạch nghĩ một tờ 45 thôi đã đền được cho Nhìn Gì hẳn hai bộ rồi.
"Tặng cậu đấy." Tề Tễ ám chỉ tôi không giặt. Nhưng Mộ Tư Bạch sao hiểu ngầm được ý của cậu.
"Có bệnh sạch sẽ à? Bệnh này cũng hết cách, đây không tặng nổi bộ đồ 3000 tệ đâu, nếu không phiền thì tặng cậu 100 cái 35 tệ."
Tề Tễ: 35×100 không phải 3500 à? So ra còn đắt hơn đồ của cậu vài tệ. Cậu nói với tôi mình không có tiền? Không có tiền?!
"Quần áo trên người tôi, đồ tồn kho của đứa bạn, nó tặng tôi một ít, nhiều lắm, cái áo này của cậu, thú thật tôi mua không nổi đâu, đắt bỏ mẹ." Mộ Tư Bạch rạch rõ lập trường, thằng ngốc nhiều tiền chả phải tui.
"Chỉ có kiểu này à, còn cái khác không?" Tề Tễ sợ Mộ Tư Bạch lại phun ra lời gì khiến cậu hộc máu, cũng ra vẻ đạo đức giả nốt.
"Có, không phải công thức, là chữ cái, nguyên bộ à?" Mộ Tư Bạch bắt đầu tính toán bủn xỉn, hàng tồn kho của hắn sẽ ít đi kha khá, năm tới có thể lôi kiểu khác ra ướm rồi.
"Được, lấy cái này đi." Tề Tễ lười ứng phó với hắn, cái đức hạnh này của Mộ Tư Bạch, đây chả ngửi nổi.
"Đưa WeChat cho tôi. Lát tôi gửi ảnh cho cậu, tự mình chọn lấy." Điện thoại Mộ Tư Bạch đã chuyển sang chế độ quét, không trâu bắt chó đi cày*, đành rút điện thoại ra, thêm bạn tốt.
400 yêu cầu xác nhận thêm bạn bè.
Tên kiểu méo gì đây, tên WeChat của cậu ta là Tề Tễ.
Trở lại ký túc xá, chuẩn bị đắp chăn đi ngủ, điện thoại bỗng vang lên chuông báo có tin nhắn đến, cậu vội chuyển sang chế độ im lặng.
Mộ Tư Bạch gửi một đống ảnh qua, cậu lười xem, buồn ngủ, trực tiếp nhắm mắt ngủ mất.
Mộ Tư Bạch đợi Tề Tễ trả lời lại, qua mười phút cũng không thấy động tĩnh gì, đám con gái lúc này sớm đã cuỗm được mấy tiệm rồi, còn lề mề chưa xong nữa.
Hắn nhoài người ra khỏi giường nhìn xuống thử, không thấy, cấn cái rèm, hắn nhảy xuống, chui tọt vào, ngồi xổm bên cạnh giường, đẩy Tề Tễ đang ngủ say dậy.
"Cái nào?"
Tề Tễ tùy ý nhìn lướt qua, chửi thầm trong bụng, nghiêng đầu nhìn Mộ Tư Bạch hồi lâu, lật người bấm đại vào một tấm, sau đó lại ngủ mất.
Mộ Tư Bạch trở lại giường mình, nhìn bức ảnh cười cười, cái thằng này, có mắt nhìn đấy.