Sáng hôm sau, chuông báo thức trong ký túc xá liên tục reo inh ỏi, một trong đó khiến cả đám muốn đột quỵ:
Bạch Long Mã, ới ời
Móng guốc hướng về phía tây, hey hey
Cõng Đường Huyền Trang theo ba đồ đệ, bí bo bí bo!
Đường lên Tây Thiên thỉnh kinh thật dài, hey hey
Một đi đã hẳn mấy vạn dặm, bí bo bí bo bí bo...
Năm người nhấc người dậy, ngơ ngác nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng tìm ra đầu xỏ cài nhạc chuông tấu hài kia là đứa nào.
Mộ Tư Bạch!
Mấy lần lui tới Tây Thiên thỉnh kinh, Phật tổ nhìn hoài mà ngán ngẩm.
Tên trên giường sấm đánh bên tai còn không nhúc nhích, bốn người đặt hết hy vọng lên vai Tề Tễ, nghiễm nhiên coi cậu thành Quan Thế Âm Bồ Tát phổ độ chúng sanh, cứu khổ cứu nạn.
Tề Tễ thực sự chả muốn quản chuyện của tên cháu trai này, nhưng vẫn mặc quần áo tới kêu người dậy.
Cậu rất muốn giẫm lên ván giường, bảo thằng ất ơ kia tắt quách báo thức đi, nếu không ông đây sẽ vọt lên giường mày!
Nhịn, phải nhịn xuống, không thể sụp đổ hình tượng được!
Cậu vỗ mặt mình, cố gắng nặn ra nụ cười hết sức ngây thơ, vừa vén rèm giường lên, còn chưa kịp nói gì, đến cả bóng mông cũng méo có! Rời giường rồi thì cầm điện thoại đi chứ!
Người trong phòng đều ngóng cổ chờ Tề Tễ, chả lẽ đang bảo cậu ta tự dậy tắt à.
Tề Tễ duỗi tay ấn tạm dừng, tiếng nhạc thỉnh kinh cuối cùng cũng lắng xuống. Ngồi trở về giường mình, thong thả bóp kem đánh răng choàng khăn mặt vào nhà vệ sinh.
Bên trong có người! Mộ Tư Bạch! Đang đánh răng!
Mộ Tư Bạch vội đánh cho xong, cau mày liếc Tề Tễ, miệng mồm đầy bọt, hắn nghiêng người, nhường nửa bên kia.
Tề Tễ bước vào, theo thói quen khép cửa lại, trong nhà vệ sinh giờ chỉ có hai người họ.
Phòng cũng chả lớn bao nhiêu, bọt kem đánh răng đầy miệng, gượng gạo gì đâu.
Hai người mỗi người chiếm đóng một bên sột soạt đánh răng, vô thức theo nhịp một hai một một.
Trông ngại hết sức.
Mộ Tư Bạch vội súc miệng, tiếp đó Tề Tễ cũng súc theo.
"Cậu rửa trước?" Mộ Tư Bạch đặt cốc súc miệng lên giá, hỏi.
"Cậu trước đi." Tề Tễ lùi lại một bước.
Mộ Tư Bạch nặn ra một lượng lớn sữa rửa mặt thoa lên, động tác sạch sẽ gọn gàng, chưa tới một phút đã xong.
Hắn lui về sau một bước, Tề Tễ cũng tranh thủ thời gian rửa mặt, đằng sau còn tận bốn người lận.
Thực ra là chẳng còn mống nào, bốn khứa còn lại đều rủ nhau thẳng tiến nhà vệ sinh công cộng, xếp hàng chờ tới lượt mất công lắm.
Tề Tễ rửa ráy xong đi ra, thấy Mộ Tư Bạch cầm bình xịt phun lên mặt, đủ tinh tế đấy, chẳng qua tư thế chả dịu dàng tẹo nào.
Tiếp đó Mộ Tư Bạch lại đổ ra một ít sữa dưỡng ẩm, cho lên tay thoa lung tung lên mặt, gương cũng không thèm soi.
Tề Tễ không bôi gì hết, treo khăn mặt lên. Lúc này, người trong ký túc xá cũng lục tục trở về phòng.
Mọi người gật đầu, Mộ Tư Bạch không phản ứng, cặp sách cũng chẳng màng, cầm điện thoại bỏ vào túi đi mất.
Tề Tễ đứng bên cạnh kéo cánh tay hắn, hai người theo đà ngã cả ra sau.
"Làm gì?" Mộ Tư Bạch vung cánh tay, có gì thì nói, đừng động tay động chân ở đây.
"Ba năm chung ký túc xá, cậu định ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp?" Tề Tễ không thích quản chuyện không đâu, nhưng xét tới chuyện vớ vẩn của Mộ Tư Bạch liên quan tới mình, ảnh hưởng trực tiếp đến bầu không khí ký túc xá hài hòa cậu muốn tạo ra.
"Phiền cậu nhọc lòng ha, được, thôi. Nể mặt cậu." Dứt lời Mộ Tư Bạch tăng nhanh bước chân.
Sau đó Tề Tễ triệt để biết được, cái gì là cho mặt mũi trong lời hắn.
"Hôm qua tôi không ở trường được, giờ làm quen?" Mộ Tư Bạch đi tới bên cạnh bốn người bạn cùng phòng, hơi nghiêng đầu sang.
Cả bốn bị giọng nói đột ngột dọa một trận điếng người, lần lượt giới thiệu mình, sau đó Mộ Tư Bạch trở lại bên cạnh Tề Tễ.
Tề Tễ phục sát đất, trẻ mẫu giáo giới thiệu tên mình còn thêm sở thích sở trường, ngay cả tên còn chẳng nói cậu thật lòng giới thiệu cái rắm ấy!
Không biết có phải ông trời cũng không cho Tề Tễ mặt mũi hay không, lúc ăn cơm không đủ chỗ, chỉ sót lại bàn bốn bàn hai, còn cách nhau xa tít mù.
"Lát gặp trên lớp." Văn Tố vỗ bả vai Tề Tễ, còn siết hai cái, nhìn sang Mộ Tư Bạch khẽ gật đầu.
Bọn họ không muốn ở cùng Mộ Tư Bạch đến cỡ nào chứ? Đá phắt người sang cho cậu?
Mộ Tư Bạch đặt đĩa ăn lên bàn, đợi Tề Tễ lấy xong cơm rồi cùng ăn, từ lúc ăn tới lúc đi chẳng thèm nói câu nào.
Tề Tễ thầm nghĩ thằng ất ơ Mộ Tư Bạch chính là tên ngốc, có ai chào hỏi như vậy không chứ?
Mộ Tư Bạch chẳng thèm để vào mắt, từ lúc biết sẽ chuyển tới đây học đã đoán trước kết quả rồi.
"Nhìn Gì, trưa ăn chung đi, tôi bảo đứa bạn gửi đồ qua, mới, giặt cả rồi, cậu thử coi ok chưa." Mộ Tư Bạch đẩy bả vai Tề Tễ nói.
"Gì?" Tề Tễ không nghe rõ, Mộ Tư Bạch gọi cậu là gì cơ.
"Tôi nói trưa nay..."
"Hai chữ phía trước? Cậu gọi tôi là gì?" Tề Tễ nghe không rõ.
"Dòm Chi*." Mộ Tư Bạch mặt không đổi nhìn cậu, "Nghĩa là nhìn gì." Hắn giải thích lần nữa.
"Tôi tên Tề Tễ, Tề trong Tề Thiên Đại Thánh, Tễ trong trời quang mây tạnh, cảm ơn." Tề Tễ trở lại chỗ của mình.
"Ờ, Tề Tễ." Mộ Tư Bạch gọi cậu một tiếng, lại nhắc, "Nhìn Gì này, trưa đi ăn với tôi, đừng quên đó."
Tề Tễ tùy tiện rút một cuốn sách từ hộc bàn ra xem, sách Toán, cầm viết lên bắt đầu múa bút.
Mộ Tư Bạch huýt sáo, đeo tai nghe vào, chất lên một chồng sách, đặt trước mặt, lại vỗ vỗ Văn Tố bàn trước, "Gối ôm trên bàn của ai đấy?"
Hắn đeo tai nghe, lại đang giờ đọc sớm, giọng nói không cần nói cũng biết lớn cỡ nào, ai ngượng tùy người, hắn chẳng có chút xíu áy náy nào.
"Hôm qua tớ gắp được ở máy gắp thú! Không có chỗ để đặt, nên bỏ đại đó, sao thế?" Một bạn nữ trong lớp trả lời hắn, còn hỏi thêm câu nữa.
"Vậy đưa tôi đi, trưa tôi đưa cậu cái mới." Mộ Tư Bạch nhìn vị trí bên cạnh Văn Tố nói.
Bạn nữ xua tay lia lịa, "Tặng cậu đấy, có bao nhiêu đâu. Trưa đừng đưa tới thêm, không có chỗ đặt đâu, cậu đưa tới tớ giận đấy." Bạn nữ thẳng thừng nói, Mộ Tư Bạch chả biết nói gì, đành chắp tay cảm ơn.
Văn Tố đưa gối ôm cho hắn, hắn cầm lấy, trực tiếp úp mặt ngủ mất.
Tề Tễ nhìn Mộ Tư Bạch nhắm nghiền mắt, lông mi rất tinh tế, ước tính cũng dày cỡ 1.3 cm. Cậu đưa tay sờ thử, còn rất mềm.
Khóe mắt lướt qua bóng người quen thuộc, cậu đưa tay vỗ vỗ Mộ Tư Bạch, không nhúc nhích, lại vỗ mạnh cái nữa, tiếng khá lớn, các bạn trong lớp đồng loạt quay đầu lại, Mộ Tư Bạch vẫn ngủ như chết!
Sao cứ bạ đâu là ngủ đấy chứ! Bộ kiếp trước không chợp mắt hay gì!
Véo mạnh Mộ Tư Bạch một cái, có chút tư thù cá nhân đâu đây, véo ngay vào phần thịt mềm nhất trên bắp đùi Mộ Tư Bạch, tỉnh rồi!
"Này, tôi—" Vẻ mặt Mộ Tư Bạch như muốn đánh chết người, lúc nghe thấy hai chữ 'ba cậu', hắn lập tức chết đứng, ưỡn người dậy, tiến sát lại gần Tề Tễ, giả vờ như đang nghiên cứu đề.
Hắn để ý ba hắn có nhìn hay không, chẳng qua chịu không nổi Mộ Lão Tam cằn nhằn, thà cứ giả vờ ra vẻ cho ổng vui còn hơn.
Mộ Lão Tam biến mất từ cửa sau, Mộ Tư Bạch xoa xoa chân, đm, véo muốn rớt thịt người ta.
Chuông reo, Mộ Tư Bạch lao ra khỏi lớp đầu tiên, chạy vào nhà vệ sinh giáo viên làm một điếu.
Hồi cấp hai nhà vệ sinh giáo viên trong tòa dạy học trường bọn họ chẳng có ai sử dụng, văn phòng có lắp nhà vệ sinh riêng, nên với đám bọn họ khu vực này chính là nơi tụ tập hút thuốc.
Học sinh của trường chuyên thì khác, hút thuốc không có mấy người, nguyên cái nhà vệ sinh to đùng chỉ có mình hắn, Mộ Tư Bạch dựa trước cửa sổ, khói thuốc theo đó len lỏi bay ra, thầm có dự cảm không lành sắp kéo tới.
"Mộ Tư Bạch, trò ra đây với tôi!" Giọng Mộ Lão Tam thình lình nổ lùng bùng bên tai.
Mộ Tư Bạch mở nắp bồn cầu đi tiểu ra, búng tàn thuốc vào trong, dội nước xuống.
Hắn thong thả bước ra, ngoài cửa là Mộ Lão Tam, mặt chỉ giống hắn năm sáu phần.
"Hiệu trưởng Mộ, sao vậy?" Mộ Tư Bạch nhai kẹo cao su dựa vào tường hỏi.
Mộ Lão Tam chỉ vào thằng con nhà mình, ngại xung quanh có học sinh đang xì xào bàn tán, cũng không trực tiếp mắng cái thằng trời đánh như ở nhà.
"Trò không biết trường học không cho phép học sinh hút thuốc à?" Mộ Lão Tam đè nén lửa giận, trong mắt đầy cảnh cáo, về nhà tao méc mẹ mày.
"Em không hút, vừa rồi trong nhà vệ sinh có một mẩu thuốc chưa tắt, em chỉ nhặt lên ném đi thôi, bảo vệ môi trường, ai ai cũng có trách nhiệm mà?" Mộ Tư Bạch trắng trợn đảo ngược trắng đen.
Cameras giám sát lắp trong hành lang chỉ quét được bên ngoài cửa toilet, bên trong hoàn toàn không thấy được, Mộ Lão Tam thầm nghĩ thất sách, thằng oắt con này học được cách lấy lùi làm tiến* rồi đấy, trợn mắt nói dối chưa kể, càng ngày càng không biết xấu hổ.
"Được rồi, lần sau lúc bảo vệ môi trường, trò Mộ cũng dọn dẹp sạch sẽ bức tường phía sau tòa dạy học giúp tôi." Mộ Lão Tam không muốn bị xem là trò cười, theo chủ nhiệm giáo dục xuống lầu.
Mộ Tư Bạch hừ một tiếng, đi vào phòng học, quần chúng hóng dưa cũng giải tán theo, cha con đại chiến hai hiệp, bọn này còn chưa xem đã mà.
Buổi sáng có 4 tiết, Văn Toán Anh Sinh, Mộ Tư Bạch ghi chép rất ngay ngắn, nét chữ vuông vức uyển chuyển lộ ra dưới ngòi bút.
Không khỏi khiến Tề Tễ nhìn hắn thêm vài lần, nét chữ như nét người, chẳng qua chữ của Mộ Tư Bạch khác một trời một vực với cậu ta.
Lúc trưa chuông reng lên, Mộ Tư Bạch là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, giáo viên Sinh nhìn hắn vài lần, chưa bao giờ thấy học sinh nào không hiểu chuyện như thế.
Mộ Tư Bạch cũng đưa mắt nhìn qua, nhướng mày, giáo viên mang sách rời đi. Học sinh trong lớp cũng lần lượt đi ra, Tề Tễ ra sau cùng.
"Lề mề gì đấy?" Mộ Tư Bạch đợi gần ba phút.
"Giáo viên Sinh viết sai mấy lần, tôi sửa lại chút." Tề Tễ đẩy kính.
Trưa đi chậm chút thôi sẽ không có thịt thà. Mộ Tư Bạch cũng không kén ăn, nhưng không thịt không vui. Tề Tễ chia cho hắn vài miếng thăn heo chua ngọt trên khay. Quả nhiên con hàng kia lập tức hoàn máu hồi sinh, có qua có lại, cũng gắp cho Tề Tễ đũa rau bina.
"Tôi không ăn rau chân vịt." Tề Tễ nhìn rau chân vịt trên đĩa, kiên quyết từ chối, khó ăn.
"Nói cậu lắm chuyện còn không chịu nghe, nội tôi mà thấy cậu thế này chắc chắn đã nói 'Chẳng qua là không đói, đói meo mỏ rồi không ăn cũng phải ăn bằng hết!', nội tôi lần nào cũng nói với tôi câu này." Mộ Tư Bạch gắp rau bina từ khay Tề Tễ cho vào miệng.
"Sao nội cậu phải nói tôi? Tôi cũng chẳng phải cháu trai của bà?" Tề Tễ vừa ăn vừa nói.
"Học sinh giỏi nỗi gì, lấy ví dụ còn không biết." Mộ Tư Bạch tặc lưỡi.
Tề Tễ muốn nói đây không phải lấy ví dụ, nhưng lười giải thích, bỏ đi.
"Đánh bóng rổ không?" Bốn người Diêm Lương đi tới, ngồi bên cạnh hai người họ, sáng giờ họ cũng nhìn ra được, Mộ Tư Bạch không phải cái kiểu ông trời con, hiệu trưởng là ba tao tao đếch sợ đứa nào, mà ngược lại, không hề vênh váo ra vẻ ta đây như lời đồn. Chẳng qua là học dở hàng thật giá thật, giáo viên chỉ hỏi những câu cơ bản hắn cũng không biết.
"Các cậu chơi trước đi, trưa hai bọn tôi về kí túc xá lấy chút đồ, tối cùng nhau làm vài ván." Tề Tễ sợ Mộ Tư Bạch lại nói lung tung gây mất tình đoàn kết, bèn cướp lời nói trước.
"Tối chơi cùng nhá, đừng cho tụi này leo cây đấy!" Bốn người khoác vai ra khỏi nhà ăn.
Hai người đi tới chỗ bảo vệ, có một cái vali đen cỡ lớn dựng ở đó.
"Đóng gói hơi quá thì phải, có mỗi cái áo, không đáng lắm." Lần đầu tiên Tề Tễ nhìn thấy có người gửi tới một cái áo ngắn tay thôi mà chơi lớn cỡ này.
"Đừng nghĩ nhiều, trở về nói sau." Mộ Tư Bạch kéo va li về ký túc xá.
Tề Tễ không hiểu sao Mộ Tư Bạch cứ một mực để về nói sau.
Tới nơi, Mộ Tư Bạch mở vali ra, bên trong đầy ắp đồ, ít nhất cũng cỡ năm sáu chục cái áo ngắn tay, lóa hết cả mắt.
Xác thực không phải ký hiệu toán học, cái áo in họa tiết chữ Tiếng Anh này là cái quần gì đây, mặt dày cỡ nào mà trùm ra ngoài được, xấu hổ muốn chết. Fuxku*, tuy in sai chữ, nhưng ai nhìn vào cũng biết có ý gì.
*Fuxku: F*ck you
"Đồ mới, giặt xong phơi khô mới mang tới, chồng này của cậu, bên còn lại của tôi." Mộ Tư Bạch phân chia rõ ràng.
"Không phải, nhân lúc tôi ngủ, cậu thừa nước đục thả câu à?" Tề Tễ hết nói nổi.
"Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy* à." Mộ Tư Bạch đặt áo ngắn tay lên giường Tề Tễ.
*Lời đã phát ra không thể thu lại.
Mộ Tư Bạch trực tiếp cởi đồ ra mặc vào. Lần này Tề Tễ nhìn thấy rõ tuyến nhân ngư lẫn múi cơ bụng của Mộ Tư Bạch không sót cái nào. Còn có hình xăm bên hông thoắt ẩn thoắt hiện, là kí hiệu đầu lâu trong hải tặc.
Tề Tễ sống chết không chịu muối mặt một mình, gọi cho tổ hợp bốn người, đưa mỗi người hai cái, giả vờ giả vịt nói là đồng phục kí túc xá.
Nào ngờ lúc chiều cả sáu ra mắt quần chúng, ai nấy trong lớp đều get được cùng mẫu, cuối cùng chả hiểu sao lại thành áo lớp.
Rắc rối siêu to khổng lồ trong lòng Mộ Tư Bạch đã được giải quyết, lần đầu tiên hắn thấy biết ơn Mộ Lão Tam tận sâu đáy lòng vì đã làm nên chuyện.