Tảng sáng, vẹt nhỏ hiệu trưởng Mộ nuôi còn đúng giờ hơn gà.
"Lão Tam! Thằng con trời đánh! Lão Tam! Thằng con trời đánh!" Vẹt ta toàn thân trắng tinh, giọng phát ra chua lét, con vẹt này do ông bạn tốt tặng, bận bịu mãi không có thời gian chăm sóc, nói chi tới thời gian dạy nó nhại lời.
Con này chắc có tài khác người, chỉ nghe ông với thằng con cãi nhau đâu độ một lần đã học được cách ngắt đầu bỏ đuôi, cắt câu lấy nghĩa, trời sinh đần độn, cả câu của người ta nó nghe làm sao chỉ còn sáu chữ, còn chưa tính dấu câu linh tinh đâu. Mà cũng khéo, lúc đó ông cụ đằng sau căn biệt thự có mang dưới quê lên hai con gà, trống cả đôi.
Ông cụ có nguyên một vượn trái cây dưới quê, là nhà giàu số một trong khu họ. Có điều, chỉ có sở thích nuôi gà trống làm thú cưng. Con gà này cũng đâu có vừa, giờ sửu không gáy, chỉ biết bắt loa ò ó o đúng sáu giờ mỗi sáng.
Vẹt ta đi hóng hớt ăn dưa, chả biết lưỡi nó thắt bao nhiêu nút mới bắt chước bừa* nhại gà nhà người ta gáy. Nó hiểu cái *** ấy, mà có ngăn được nó đâu, động tác liền mạch trơn tru, không chút xíu trở ngại. Hoàn toàn không đếm xỉa tới ngày nào đó ông chủ nhà mình buồn buồn mần ngay một đĩa vẹt om sấu.
*东施效颦 (Đông Thi hiệu tần) tức Đông Thi bắt chước cau mày: nguyên chỉ người phụ nữ xấu xí bắt chước người đẹp trang điểm. Ví với việc không biết cái đẹp của người ta ở chỗ nào, chỉ bắt chước bừa, hiệu quả lại ngược lại. Hiện phiếm chỉ kẻ bắt chước một cách ngu xuẩn đáng chê cười.
Hiệu trưởng Mộ thình lình từ trong mộng tỉnh lại, vẹt ta dưới lầu giống như được cài bộ lặp, lải nha lải nhải mãi không dứt. Ông chỉ đành rời giường, mặc quần thể thao đi chạy bộ.
Vừa ra ngoài vẹt ta đã ngậm miệng, đứng trên giá ngủ mất.
Có điên máu không chớ?
Hiệu trưởng Mộ cố ý đi ngang qua nhà bạn học gặp phải hôm qua, ông đã tận mắt nhìn thấy Mộ Tư Bạch đi xuống từ xe người ta, điển hình của người hết lòng vì chính sự qua cổng còn không vào* ha! Thằng oắt này, gan đấy!
*Dựa theo tích Hạ Vũ đi công cán ba lần qua cổng nhà mình vẫn không ghé vào vì sợ lỡ việc nước
Không biết từ lúc nào giữa ông với con trai đã như nước với lửa, nói Mộ Tư Bạch đến thời kỳ phản nghịch cũng chả phải, thằng nhóc đó nghe lời mẹ nó răm rắp, chỉ biết đối địch với mỗi mình ông.
Cửa sổ lầu hai đóng chặt, rèm kéo kín mít, lúc này ngoại trừ các cụ đang tản bộ ra, cũng không có mấy người dậy sớm. Giống cái đứa nào tên Mộ Tư Bạch ấy, nghỉ lễ không được ngả lưng làm như kiểu sắp chết tới nơi.
Cả ngày hôm nay ông không ra ngoài, chỉ chực chờ canh, ông không tin không tóm sống được thằng oắt con Mộ Tư Bạch!
Mộ Tư Bạch sớm đã tỉnh, nửa tiếng trước khi ba hắn rời giường, còn nghênh ngang ra ngoài mua bữa sáng.
"Nhìn Gì này, tỉnh tỉnh!" Mộ Tư Bạch vỗ vỗ mặt Tề Tễ, không một chút phản ứng, hắn duỗi tay kéo chăn Tề Tễ ra, Tề Tễ giống y bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng người lên.
Tề Tễ mặt mày mê mang, vài sợi tóc nhếch cả lên trời, lúc không đeo kính trông cũng đáng yêu phết.
"Có bệnh à, tự đi đi, tôi muốn ngủ." Nói xong, ngã người xuống, ngủ tiếp.
Mộ Tư Bạch đi quanh giường một vòng, hoạt động bả vai, quỳ một chân trên mép giường, lấy tư thế như vác bao tải ôm ngang eo Tề Tễ xách người khiêng lên vai. Đầu Tề Tễ chốc ngược xuống đất, suýt chút nôn hết ra ngoài, đến tận nhà vệ sinh hắn mới thả người xuống.
"Đừng có lề mề, nhanh lên!" Mộ Tư Bạch không kiên nhẫn, y chang lần đầu hai người gặp mặt.
Tề Tễ hoàn toàn tin Mộ Tư Bạch tuyệt đối có thể ép cậu không đi cũng phải đi, bây giờ có hơi hối hận vì tối qua đã đồng ý, cần gì phải thế? Cứ như cậu có chuyện khó nói với Mộ Tư Bạch sợ bị ba hắn biết ấy?
Mộ Tư Bạch, ông nội cậu!
Nhìn gương hít vài hơi thật sâu, trong lòng thầm rủa ông nội cậu Mộ Tư Bạch, ông nội cậu, ông nội cậu, ông nội cậu! Mới thấy đỡ hơn.
"Sắp đẻ đấy à? Nhanh lên, đừng có lề mề, chốc nữa Mộ Lão Tam cũng về rồi." Mộ Tư Bạch so với cậu còn gấp hơn, hận không thể chạy lên hầu cậu rửa mặt đánh răng.
Xuống lầu xong, bực dọc trong lòng không đủ chống lại lời đã hứa, cậu muốn ngủ, buồn ngủ quá ~ Nhưng nhìn thấy bữa sáng trên bàn, tạm thời lựa chọn không chấp nhặt kẻ tiểu nhân.
Lúc hai người ra ngoài lén lén lút lút thập thò thập thụt, một hơi ù té ra cửa, vẫn cảm thấy không an toàn, bèn đi thêm hai con đường nữa mới dừng lại.
Tề Tễ có chút không ổn, cúi người ngồi xổm trên đất hồi lâu vẫn không đứng thẳng lên được, đau.
"Ừ." Tề Tễ ngồi xổm trên đất không muốn nói chuyện, cậu cảm thấy phần bụng bên trái như có một cái tay đang siết lấy bụng mình.
Mộ Tư Bạch quay người rời đi.
Thằng ất ơ này chính là sói mắt trắng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, hôm qua thu lưu cậu ta một đêm, chút tình cảm cũng không còn, hừ, để ba cậu ta tóm sống luôn đi!
Cậu vùi đầu vào đầu gối, hai cánh tay buông thõng trên mặt đất, cơn đau chiếm hết toàn bộ ý thức, đến cả khí lực để mắng Mộ Tư Bạch cũng không có.
Ở thành phố xa lạ, trên con đường xa lạ,...xa lạ... Đầu óc như bị chập mạch, đau, đến mức không thể kể tiếp cái gì xa lạ nữa.
Mọi cảm xúc trước khi đến đây tựa hồ như tìm được lối thoát, đồng loạt tụ lại một chỗ, khiến cậu trở tay không kịp, trong lòng thoáng chốc khó chịu không thôi. Mắt đỏ hoe cả lên, khóe mắt cũng ươn ướt.
Cậu khịt mũi, cố gắng ngẩng đầu lên, một đôi giày thể thao màu trắng đập ngay mí mắt.
Lần theo giày nhìn lên chút nữa, quần thể thao đen, áo ngắn tay của cậu, là Mộ Tư Bạch.
"Đạo đức giả gớm nhỉ? Đau đến khóc luôn à? Cậu có phải đàn ông không thế? Khóc cái đít ấy?" Mộ Tư Bạch quỳ xuống, mở cái khăn mới mua ra, bọc túi nước nóng lại, nhét vào bụng Tề Tễ. Lại đổ ra vài viên con nhộng, đưa tới trước mặt Tề Tễ.
Độ ấm vừa phải, cơn đau dịu đi kha khá, lấy viên con nhộng trong tay Mộ Tư Bạch ném vào miệng, thuận theo dòng nước nuốt xuống. "Cảm ơn."
"Đỡ hơn chưa?" Chuyện Mộ Tư Bạch làm khiến người ta cảm động không thôi, mà lời quan tâm hắn nói ra lại có hơi đáng sợ.
"Không việc gì, chút nữa là đỡ, chắc do vừa rồi ăn vội quá." Tề Tễ chống chân đứng lên, hơi ấm phả vào bụng khiến thế giới xung quanh lại tràn đầy màu sắc.
Mộ Tư Bạch không lên tiếng, cúi đầu bấm điện thoại, trên mặt vẫn là cái kiểu chớ có trêu đến ông đây, chả biết với ai nữa.
Nửa giờ sau, một chiếc Land Rover đậu ở ven đường, nhìn không giống xuất phát từ đây.
"Đi được chứ?" Mộ Tư Bạch hỏi như thể không đi được cũng phải đi, cậu gật đầu, "Không sao."
"Đại ca!" Ngồi trong xe là Lưu Phong cùng Sa Đông Đông, cả hai xuống xe, đứa trái đứa phải lao đến bên người Mộ Tư Bạch.
Tả hữu hộ pháp đấy à, Tề Tễ nghĩ.
Bất quá đại ca là cái mẹ gì? Thời nào rồi đại ca đại kiết gì ở đây nữa? Có lẽ là bạn tốt, đặc biệt thân thiết kia thôi.
Trước đây cậu cũng có đứa bạn thế này, gọi cậu một tiếng ông nội cũng có. Chỉ là sau này lại tách ra.
"Bớt bớt đi, hai đứa nó khai giảng đã đánh nhau? Ngầu đấy." Mộ Tư Bạch dứt khoát ngồi ghế sau, nghiêng cả người về trước.
Sa Đông Đông vội quay đầu lại, "Bạch Bạch, mày nói coi, thằng đần Quý Ngô Châu đánh nhau tao còn tin, Chân Mặc đánh nhau? Mày tin được không?"
Mộ Tư Bạch nhướng mày, ý là không muốn chấp nhặt với nó. "Có đứa cố ý khiêu khích à? Ra tay thật?"
"Ra tay gì chứ, Chân Mặc nói một câu là xong chuyện." Lưu Phong giẫm thắng, quay đầu nói.
"Mả cha thằng ngu, tao nói bao nhiêu lần rồi, nhìn đường! Nhìn đường! Mẹ nó không có bằng lái ai cho mày cái dũng khí quay đầu lại trước mặt cảnh sát đấy!" Mộ Tư Bạch cho một cái tát, không ba hồn bảy vía cũng mất nửa cái mạng.
Lưu Phong thành thật không ít.
"Bạch Bạch, nói cái này không phải chọc cười đâu. Một ngón tay Chân Mặc cũng không thèm động, chỉ nói một câu 'Tao không đánh trả, bọn mày nhìn rồi làm, coi nhiêu tiền hẵng ra tay? Chỉ xô xát ngoài da dưới 8000, trên 10 vạn cứ động vào mũi, không đánh gãy xương là tới công chuyện với tao. Tao chắc chắn sẽ báo cảnh sát xử lí, tiền thuốc men vân vân không được thiếu một cắc.' Oh my goodness! Vãi cả trâu bò. Bọn nó cuối cùng nào dám ra tay nữa, giải tán sạch." Mắt Sa Đông Đông sáng lấp lánh như đèn pha.
Thánh thần à, Tề Tễ nghĩ thầm, có cơ hội phải làm quen mới được.
"Này? Bạch Bạch? Bạn học của anh à?" Lưu Phong dừng xe lại hỏi.
Chỉ bằng kỹ thuật đỗ xe này, đến Tề Tễ cũng cạn ngôn, nửa cái đít xe còn nằm chình ình bên ngoài kìa!
"Ờ ~ giới thiệu chút." Mộ Tư Bạch đóng cửa xe lại, đi xuống, ba người còn lại đứng bên cạnh hắn, lẳng lặng chờ Mộ Tư Bạch giới thiệu.
Một trận gió thổi qua, cuốn theo vài hạt bụi...
"Tự lên đi, chờ tao làm gì?" Mộ Tư Bạch chậc một tiếng.
Ba người:......
Tề Tễ đẩy kính, mỉm cười, "Tôi là bạn cùng bàn của Mộ Tư Bạch. Tề Tễ."
"Ah, tôi là Lưu Phong, thằng này là Sa Đông Đông." Lưu Phong không cho Sa Đông Đông cơ hội giới thiệu bản thân, Sa Đông Đông khó tin nhìn nó! Mày có ý gì hả! Nếu không có người ngoài ở đây, hai ta đã vồ tới cấu xé đối phương rồi đấy!
Mọi người đi thẳng đến sân trượt băng, trước đó Tề Tễ còn tưởng quy mô sân trượt này đại loại cỡ tầng 1 trung tâm mua sắm, nhưng thực tế là sân trượt băng độc lập tựa khu bể bơi, rất lớn, còn ở khu vực trung tâm thành phố, cậu đột nhiên cảm thấy mạng lưới bạn bè của thằng ất ơ Mộ Tư Bạch này cũng rộng phết.
"Ông chủ ở bên trong, các cậu dùng lưỡi trượt nào?" Quầy tiếp tân là một cô nàng xinh đẹp, người đổ đến đây vì nhan sắc của cô nàng, ít nhất cũng phải trượt cỡ ba bốn tiếng.
Khai trương chưa bao lâu, người đến cũng không nhiều, chỉ lác đác vài, đứa nhóc?!
"Biết trượt không?" Mộ Tư Bạch đặt tay lên kệ, quay đầu nhìn Tề Tễ.
Tề Tễ lắc đầu, cậu căn bản không biết trượt.
"Lấy cho cậu ta lưỡi răng cưa, ba chúng tôi lưỡi tròn." Mộ Tư Bạch chỉ vào Tề Tễ.
Cô nàng thay dao vô cùng lưu loát, "Đều là giày mới, ông chủ nói chờ các cậu chọn xong giày sẽ giữ riêng một bên." Cô nàng dẫn bọn họ vào sân trượt xong mới rời đi.
Hai người khác trên mặt băng trượt sang đây, điệu nghệ dừng ngay trước mặt đám bọn họ.
"Này? Ai đây?" Đứa đang nói tất nhiên là Quý Ngô Châu.
"Cùng bàn, Tề Tễ. Bớt nói nhảm, bọn mày chơi trước đi, tao dẫn cậu ta, lần đầu trượt." Mộ Tư Bạch thay giày xong, chống tay lên lan can nhảy vào, cả hai người kia gần như cũng vào cùng một tư thế.
Nhưng không đứa nào thèm đi, người mới à, có dưa không xem chớ phải style của bọn này, nhớ năm đó, chân ướt chân ráo trượt băng cũng bị người ta bu lại cười cho thúi mũi, không phải chổng mông lên trời thì là vồ đất sấp mặt.
Mãi cho đến khi Mộ Tư Bạch mở miệng cười khẩy, bốn đứa nó mới nước mắt lưng tròng trượt đi.
"Tôi cũng nhảy vào?" Tề Tễ thay giày trượt xong, ở bên ngoài dò hỏi trước, loại rào chắn có đâu một mét này cũng không phải chuyện gì khó, bình thường đã phi ngang vào rồi, mà mấu chốt là hôm nay cậu mang giày trượt, có hơi e dè, nhỡ đâu nhảy xong ngã lăn cù ra đấy thì chết dở.
"Nhảy." Mộc Tư Bạch lớn tiếng phun ra một chữ.
Tề Tễ chỉ đành nhảy qua, suy cho cùng cổng vào ở tận bên kia, lười qua đấy. Quả nhiên không ngoài dự liệu, cậu không đứng vững được.
Mộ Tư Bạch giữ lấy cánh tay cậu, mới không ngã xuống, vừa đứng vững, Mộ Tư Bạch dễ như bỡn ngồi xổm xuống như đi bộ trên mặt phẳng.
"Thật sự lần đầu đến đấy à, cái loại cùi bắp như cậu, thắt dây giày cũng không xong. Lần tới quay lại chắc cũng tầm một năm sau quá, giữa chừng còn phải dưỡng thương mà." Mộ Tư Bạch cởi dây giày của Tề Tễ ra buộc lại.
Tề Tễ dựa lưng vào lan can, nhưng vẫn cảm thấy mình không có bản lĩnh của bàn tay vàng, lỡ đâu té thì làm sao? Cậu đặt hai tay lên vai Mộ Tư Bạch không dám buông ra.
Tóc Mộ Tư Bạch không dài, xoáy tóc ở ngay chính giữa. Cậu có xúc động muốn chạm vào nó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, tên Mộ Tư Bạch này ăn miếng trả miếng, nhỡ đâu chốc nữa bỏ mặc cậu làm sao?
"Lưu Phong, mày không thấy có gì đó cấn cấn hả?" Quý Ngô Châu chống tay lên vai Lưu Phong hỏi.
Cả bốn cầm kẹo hồ lô, choàng vai bá cổ lên nhau, chả trượt cho đoàng hoàng.
"Đừng nói đại ca nhà mình bị mắt kính nhỏ nắm thóp rồi nha?" Sa Đông Đông mở mồm đoán bừa, xác suất như mèo mù vớ được cá rán* nào có nếm thử, trước giờ đều đoán trật lất cả thôi.
*瞎猫碰上死耗子 (mèo mù gặp phải chuột chết): dùng để ví trường hợp gặp may mà bất ngờ đạt được cái hoàn toàn ngoài khả năng của mình, nói với ý mỉa mai, châm biếm.
"Ờ, tao cũng thấy hơi hơi không đúng." Lưu Phong không biết kỳ cục chỗ nào nữa, chẳng qua cứ có cảm giác thế thôi, mặc dù trực giác của con trai cũng không chuẩn xác bao nhiêu.
Lúc người trên sân băng ngày càng nhiều, đầy rẫy nam nam nữ nữ, Lưu Phong cuối cùng cũng biết chỗ nào đó kì cục, nam sinh dẫn theo bạn nữ không biết trượt, hai tay đan xen nhau, viện cớ sợ người ta bị ngã ôm lấy eo nhỏ cô nàng! Má nó chả phải bí kíp tán gái đây à!
Lưu Phong lẫn Quý Ngô Châu đồng thời kinh hãi, một đứa quay đầu, một đứa vỗ vai, quên cả động tác trên chân, hai đứa kia còn đang chạy ở đằng sau, kết quả bốn đứa nó ôm nhau té thành một chùm sấp mặt.