Nhìn Gì

Chương 7



Sân trượt băng khá lớn, lúc mới vào không có mấy người, trượt được một lúc mới nhận ra giờ đâu đâu cũng đầy là người.

Hai chân Tề Tễ như lắp chi giả, thân trên thân dưới chả khớp tẹo nào. Mộ Tư Bạch dẫn Tề Tễ trượt đâu hai vòng, y chang cầm xích dắt chó đi dạo, mà người ta là dắt chó chạy, Tề Tễ nhà ta thì là cẩu đần đến đứng cũng không vững thì chạy cái nỗi gì.

"Không bằng cậu đi chơi trước đi, tôi tự vịn lan can tập là được." Tề Tễ không phải ngại, với cái người suốt ngày mở miệng gọi mình Nhìn Gì này, vốn không sao, chẳng là cậu thấy mình trượt y chang tên ngốc, bọn nhóc tì trượt vùn vụt bên cạnh, nào có biết cho người ta mặt mũi, hai cái răng cửa trống huơ trống hoác kia đồng loạt mang tên cười cợt 'Anh gà quá xá'.

Mộ Tư Bạch nhìn cậu vài lần mới quay người đi tìm đám Sa Đông Đông, nếu không phải nể mặt Tề Tễ thu lưu một đêm, hắn dắt Nhìn Gì luyện nửa vòng cũng coi như từ bi hết nấc rồi.

Tề Tễ dọc theo rào chắn trượt về trước từng chút một, không có Mộ Tư Bạch kéo tay, nhìn thấy từng dòng người bay tới bay lui cậu lại không muốn trượt chút nào, không ít mấy nhóc đáng tuổi cháu trai cậu bên trong, muối mặt quá trời, mà trong đó có vài đứa vừa nãy còn cười nhạo cậu cùi bắp, chủ yếu là cậu không dám quay đầu lại, sợ bọn nhóc kia lại có thêm trận cười mới.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng phanh gấp, băng nhũ bay tứ tung sượt qua hai gò má mát lạnh, một giọt nước từ chóp mũi nhỏ xuống. Hay rồi, giờ chả hơi đâu muốn chạm vào cái thứ như trượt băng này nữa, trò hề gì nữa đây! Ông có phải đồ chơi cho chúng mày đem ra xiếc khỉ đâu?

"Tề Tễ? Là cậu thật sao, còn tưởng mình nhận nhầm chứ." Lương Mộng cười vỗ vai Tề Tễ, cái vỗ kia của cô nàng khiến Tề Tễ vốn đứng không vững trực tiếp vồ mặt xuống đất.

Cái tay đang giơ lên của Lương Mộng trực tiếp đóng băng, không thể tin nổi nhìn vào tay mình, nội lực thâm hậu?!

"Được đấy cô gái, hàn băng chưởng tầng bao nhiêu đấy?" Lưu Phong với cú xoay người cực đẹp mắt cùng Quý Ngô Châu một trái một phải kéo Tề Tễ lên.

"Cảm ơn." Tề Tễ đứng dậy tựa eo vào rào chắn, lúc này mới có cơ hội nhìn rõ cô gái mưu toan hại mình là ai, chính là Lương Mộng mấy ngày trước còn quấn lấy đòi cậu gia nhập câu lạc bộ thơ đây mà.

"Ngại quá, Tề Tễ, mình không biết cậu không chịu nổi một cái vỗ đâu, mình không dùng sức gì thật đấy." Lương Mộng nói thẳng tuột ra, có hơi ẩu tả, nói xong cũng không phát giác lời mình nói có lỗ hổng gì trong đấy không.

Tề Tễ vô cùng muốn nói một câu với cô nàng, lực tay bà chị lớn thật đấy, nội lực cũng thâm hậu, chị bái sư ai đấy? Truyện thụ cho tôi ít bí quyết, tôi bái bà chị lên làm thầy luôn, đại công cáo thành xong lập tức khi sư diệt tổ*.

"Học sinh trường chuyên nghỉ lễ không ngoan ngoãn ôn bài đi, kéo đến sân trượt băng làm gì?" Không phải Quý Ngô Châu có cái nhìn phiến diện gì đó, bạn học của hắn thi đậu trường chuyên, không phải chuẩn bị xuất ngoại thì chính là đặt ra mục tiêu học tập, các khóa học văn hóa cuối tuần lẫn mấy khóa học văn nghệ linh tinh chật kín lịch, tham gia hoạt động ngoại khóa cũng nhằm mục đích kết giao học sinh ưu tú, nếu không chả hơi đâu ló mặt ra ngoài.

"Nói như cậu, chẳng lẽ học sinh trường chuyên đến cả thời gian ăn cơm cũng phải để trống giải đề à?" Lương Mộng không thích nghe lời này, bất kể là ai cô nàng cũng trực tiếp đá xéo lại.

"Lời này hơi đau đấy cô gái." Quý Vô Châu tặc lưỡi.

Mấy người phía sau phá lên cười khanh khách.

"Ờ, công nhận." Chân Mặc ở bên cạnh lên tiếng.

Lưu Phong vỗ ót Chân Mặc, bốn người lại túm tụm một chỗ.

"Cô gái cái rắm, cũng chả phải thiếu nữ u hồn, thật sự cho rằng mình là Ninh Thái Thần đấy à? Lương Mộng, nhất chẩm hoàng lương, Nam Kha nhất mộng." Lương Mộng tê rần cả chân, bèn đổi bên.

Tề Tễ nghe thấy cái tên này, bỗng chốc cảm thấy Lương Mộng không phải do cha mẹ đẻ đích thân sinh ra, hai thành ngữ này không phải từ hay, hoa trong gương trăng trong nước, đời người tựa giấc chiêm bao, ngụ ý trong tên chẳng hay ho gì. Lương Mộng người hết lòng kéo mình vào câu lạc bộ thơ sẽ không biết sao?

Khuôn mặt Tề Tễ như kiểu 'Cậu nghiêm túc đấy à? ', Lương Mộng đành phải giải thích thêm hai câu.

"Ba mẹ tôi cho rằng hai không tức có, nhỡ đâu mộng đẹp thành thật thì sao." Lương Mộng nói.

Mọi người:......

"Mộ Tư Bạch! Xin lỗi, mình không biết anh trai lại đập nát xe đạp của cậu, trong đầu anh ấy vốn thiếu mất mấy sợi thần kinh, mình cũng không ngờ chỉ bằng IQ ấy ảnh lại có thể nghĩ ra chuyện kiểu này. Trường đại học của ảnh bắt đầu nhập học rồi, đợi ảnh trở về mình sẽ bảo ảnh xin..." Thanh âm vụt xa, nghe không rõ nữa, ai nấy đều nhìn sang hai bóng lưng trượt nhanh như bay kia.

Cô gái gầy như que củi, mái tóc dài ngang lưng đung đưa theo từng chuyển động, đáng thương cho một số nhóc tì không biết trời cao đất rộng muốn vượt mặt, vừa rẽ một cái, bốn năm đứa đằng sau đồng loạt ngã ra như xiên dê nướng.

Trong nháy mắt, Mộ Tư Bạch đã dừng lại trước mặt họ, cô gái theo phía sau cũng dừng lại, kĩ thuật điêu luyện, muốn dừng liền dừng.

"Lữ Manh Manh, anh cậu trả tiền cho tôi rồi, chuyện thuở nào rồi giờ còn lật lại, nam sinh cấp ba nhiều vô số, cậu nhìn trúng ai thì theo đuổi đứa đó, tôi thật sự không có suy nghĩ kia với cậu đâu, mẹ nó đừng tốn công vô ích nữa, bà cô, coi như tôi xin cô đấy, đừng có rảnh rỗi suốt ngày đổi số gọi tới làm phiền tôi nữa, có phải con gái Đông Bắc không thế, lằng nhà lằng nhằng." Mộ Tư Bạch thật sự rất khách khí với Lữ Manh Manh, nếu đổi thành người khác hắn cũng lười nhiều lời.

"Thích cậu có được không? Ba năm cấp hai cũng có thấy cậu tương tư cô nào đâu? Hay là nói cậu không thích nữ, mà thích nam, đứa nào, cậu ta?" Lữ Manh Manh giận sôi gan, từ bé tới giờ nam sinh theo đuổi cô nhiều vô số kể, nhưng cô nào có để trong mắt, mình lớn lên cũng đâu thua minh tinh màn ảnh nào, sao lại khiến người chướng mắt chứ?

Tề Tễ bị chỉ đích danh tỏ vẻ không vui, nữ sinh này có bệnh thì uống thuốc đi, dưng không rước phiền phức cho người ta chứ.

Mộ Tư Bạch vỗ rớt cái tay chỉ bậy của Lữ Manh Manh, nhướng mày, "Tôi không thích cậu, luật nào quy định tôi phải thích nam nữ, ở một mình không sướng hơn à? Đừng ở đó tự mình dối mình nữa ok? Tôi gọi cậu một tiếng bà cô, cậu giơ cao đánh khẽ, hửm?" Mả cha nó sắp phiền chết rồi, miếng thịt nào trên người hắn ghẹo người hiếm lạ đâu, cô nàng này chắc hẳn bị mù rồi, đeo kính hộ với.

"Khẩu thị tâm phi! Thích chính là thích, trước đây có bao giờ thấy cậu nắm tay dạy ai trượt băng đâu, mình nhìn nãy giờ rồi, cậu có phải đàn ông không đấy? Thích người ta còn không thừa nhận! Lữ Manh Manh mình hôm nay xin thề, thích ai chăng nữa cũng không động lòng với cậu! Hứ!" Lữ Manh Manh nói xong duỗi tay đẩy Tề Tễ một cái, chống một tay lên, nhảy thẳng ra ngoài, ném giày trượt trong tay xuống, đi chân trần lượn mất.

Mộ Tư Bạch không ngờ Lữ Manh Manh sắp đi còn duỗi tay đẩy người, hắn phản ứng chậm nửa nhịp, lúc duỗi tay kéo người lại, Tề Tễ đã ngồi ngay trên chân hắn. Bình thường thế này cũng không sao, nhưng đây là mặt băng, Mộ Tư Bạch vẫn đang đi giày trượt, lưỡi trượt bén ngót, mùa hè lại mặc đồ khá mỏng. Mộ Tư Bạch bị dọa cho mặt mày tái nhợt, nhớ lại cảnh lúc nhỏ có một đứa trong nhóm té y vào giày hắn, chỗ đó bị đỏ chót một mảng ngay.

Mộ Tư Bạch nhanh như chớp tách hai chân ra, một chữ mã độ khó cực cao, Tề Tễ vừa vẹn đáp xuống giữa hai chân Mộ Tư Bạch, tay đè lên mặt băng, cả người bị cặp chân dài của Mộ Tư Bạch bao quanh lấy.

Hiện tại cậu mới hoàn hồn lại, tình huống vừa rồi nguy hiểm đến chừng nào, cớ gì Mộ Tư Bạch lại làm động tác có độ khó cao như lúc này.

Cả hai chỉ mặc một lớp áo mỏng tanh, hơi lạnh từ dưới đất không ngừng bốc lên, lại từ chân chui lên, cuối cùng truyền đến thần kinh não bộ, Tề Tễ lẫn Mộ Tư Bạch đều không biết phải nói gì, chỉ ngơ ngác duy trì động tác Tề Tễ ngồi giữa hai chân Mộ Tư Bạch, người xung quanh cũng toát mồ hôi hột, sợ bóng sợ gió một trận.

Ai cũng biết Lữ Manh Manh không phải cố ý, chỉ tiện tay đẩy một cái thôi, nhưng ngoài ý muốn lại xảy ra chuyện chẳng ai mong đợi này, cho nên mới nói đôi khi những điều tưởng chừng như bình thường sẽ không bao giờ xảy ra lại ùn ùn kéo tới không kịp trở tay.

"Hai người không sao chứ?" Sa Đông Đông ngồi xổm xuống hỏi.

Mộ Tư Bạch lúc này mới lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không sao, má nó chả biết có phải ông mày bị đứt dây chằng không nữa, đau chân."

Tề Tễ còn ngồi bệt trên nền, cũng không đứng dậy, mấu chốt là đứng lên cũng không được, nhất định sẽ ngã, cậu ngoẹo cổ nhìn chân Mộ Tư Bạch. Đừng bảo dính luôn vào đấy chứ? "Cảm ơn, không sao chứ?"

"Cậu xem tôi có nhúc nhích chút nào không, giống không sao lắm à? Tôi cũng chưa luyện qua kim cang mình đồng da sắt đâu, cậu có thể nhích lên chút nữa đấy, đè chết trứng tôi luôn này."

Mộ Tư Bạch rít lên một tiếng, cái cảm giác bị đè trúng nơi đó, còn chả phải dưới tình huống tắt đèn, không cách nào diễn tả được, nếu cơn đau bị chặt đầu là 9.0, thì cơn đau bị đè trứng phải tròn 10.0, so ra còn thốn hơn cả chặt đầu.

Nhóm bốn người đồng thời rít lên một tiếng, Lương Mộng ngượng ngùng quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy gì.

"Không vỡ đấy chứ?" Tề Tễ dịch đi, vẫn ngoẹo đầu sang để nói chuyện, Mộ Tư Bạch còn có tâm tư mồm mép liến thoắng thế kia, chứng tỏ nó vẫn còn nguyên vẹn như thuở ban đầu rồi.

"Cậu có thể quay qua để nói chuyện ok! Bị sái cổ à! Tôi nhìn mà khó chịu, không biết trượt băng, cũng chả phải bại liệt nửa thân dưới đâu, nhích sang chút vẫn được đấy." Mộ Tư Bạch đau đến mức không đứng dậy nổi.

"Bằng không tôi giúp cậu..." Hai chữ cuối còn chưa phun ra Tề Tễ vội nuốt lại vào bụng, không thích hợp, chỗ bị thương kia...uhm...mình mà nói ra như kiểu đang giở trò lưu manh ấy, muối mặt chết.

"Giúp tôi làm gì cơ?" Mộ Tư Bạch nghỉ một lát, cuối cùng từ trên mặt băng đứng lên. Tâm trạng ông lớn đang không tốt, cũng không kéo Tề Tễ dậy, vẫn là Chân Mặc đi qua đỡ một tay.

Tiếp đó Lương Mộng kiếm cớ chuồn đi, cô thật sự sợ lại nghe phải cái gì đó không nên nghe nữa, chuyện xảy ra hôm nay đủ để cô não bổ ra đống thứ linh tinh rồi, thú thật hôm nay cô đến sân băng chủ yếu để tìm linh cảm, một bộ truyện ngắn, trong hệ liệt đam mỹ, nhưng cô không biết phải viết gì, sờ tóc tới bứt tóc lui, cũng chả nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho. Sau chuyện này, cô cảm thấy mạch văn trong người mình có thể tuôn ra ồ ạt rồi ấy chứ.

Mộ Tư Bạch đi vào nhà vệ sinh, Tề Tễ cũng theo vào, còn vào cùng một vách ngăn.

"Này đệt mợ, cậu chui vào đây làm gì?" Mộ Tư Bạch muốn cởi quần xem thử trứng còn nguyên vẹn không, Tề Tễ theo hắn vào đây tính làm cái gì?

"Đừng suy nghĩ nhiều, vừa nãy tôi không phải cố ý đâu, bằng không đến bệnh viện nhìn chút nhé." Tề Tễ cũng hơi ngượng, đóng cửa vách ngăn lại, cảm giác xấu hổ ngập tràn này làm sao cũng không tiêu tan được.

Đang định quay người ra ngoài, bàn tay đã đặt lên nắm đấm cửa bỗng khựng lại, một nhóm người từ đâu ồ ạt tiến vào, lúc này mà trở ra, không cách nào giải thích được, Tề Tễ bèn lùi vào trong, xoay người áp lên cửa, Mộ Tư Bạch đang buộc dây quần thể thao, hiển nhiên đã kiểm tra xong, nhìn vẻ mặt tiêu sái ung dung của cậu ta hẳn là không sao rồi.

"Xem đi, không có chuyện gì. Cái của anh đây vẫn là súng thần công dũng mãnh." Mộ Tư Bạch vừa rồi còn bận kiểm tra jj, nào có hay cả đám người chen chúc bên trong nhà vệ sinh chứ.

Lúc này, âm thanh từ mấy gian cách vách đều biến mất, chả biết là để tiện nghe trộm tình hình chiến đấu của họ hay thật sự không muốn hù dọa người anh em tự xưng súng thần công này nữa, nhỡ đâu súng thần công sau khi kích nổ èo xuống thì thất đức lắm.

Tề Tễ biết giờ có bịt miệng Mộ Tư Bạch cũng chả giúp được gì, nhanh chóng mở cửa chạy bén ra ngoài, lúc Mộ Tư Bạch trở ra, mấy người ở gian khác cũng giải quyết xong, mắt sáng quắc như đèn pha nhìn chằm chằm vị trí pháo đài của Mộ Tư Bạch, Mộ Tư Bạch cau mày, chả biết mấy thằng ranh này có tật xấu gì, trên người mình không có thì chả, nhìn người ta đến nghiện rồi à.