Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị

Chương 53



Nó rời công ty sớm không về nhà thật ra là chạy tới khu trọ cũ của Hi chi. Chiếc xe vừa dừng trước khu trọ cũng như lần đầu nó đến đây đưa cô đi học, mọi người cả khu ai cũng trố mắt nhìn. Nó xuống xe nhìn nơi quen thuộc từng 1 thời mình sống một lúc rồi mới đi vào.Nó cằm chìa khóa mà 3 năm nay nó luôn giữ bên mình tới cửa mở ra. Nó bước vào mỏi thứ vẫn như cũ. Hai con cún nay cũng lớn hơn chúng vừa thấy Hạ Vi vội mừng rỡ chạy lại ngoắt đuôi đùa giỡn với nó.

- haha...Mật Mật...Mi Mi có nhớ tao không? Để xem nào....tụi mày lớn quá rồi này...

Nó ngồi xuống đùa giỡn với hai con cún miệng thì tươi cười, vẻ lạnh lùng khi nãy cũng biến mất rồi.  Hai con chó thì cứ ngoắt đuôi dụi đầu vào người nó, nó vẫn thích mân mê hai con cún của mình vui vẻ một lúc.

Nó giỡn một lúc với chúng rồi đi quanh phòng nhìn xung quanh như ôn lại kỉ niệm. Mắt nó chợt ngưng lại một khung ảnh nơi đầu giường. Nó đi từ từ lại cằm lên xem, hình ảnh bên trong làm lòng nó dâng lên một dấu chấm hỏi lớn. Đó là hình ảnh cô và nó chụp chung trước đây. Nhưng chia tay lâu vậy rồi mà cô rửa hình rồi để chưng như thế này làm gì.

- 😏....em ấy còn giữ nó làm gì cơ chứ?

Hạ Vi thấy khó hiểu lại có cảm giác buồn cười vì chuyện này. Nó lại rời đi vào trong,vừa vào bếp ập vào mắt nó là cả đống chén, tô chất chồng chưa rữa. Nó liền mở tủ ra xem.

- Mì gói, đồ đóng hộp...hằng ngày cô ấy ăn những thứ này sao?... Gần hết hạn rồi còn gì...Khúc Hi Chi!!! Đây là cái hạnh phúc mà em nói sao?😡

Hạ Vi nhìn vào tủ chỉ toàn mì gói và đồ đóng hộp mà không khỏi nhíu mày. Không nói gì nhiều nó liền mang hết chúng bỏ vào túi mang đem đi bỏ. Rồi chạy nhanh ra siêu thị mua lại 1 đống thứ mới y như vậy cho cô. Hạ Vi cũng không biết tại sao bản thân lại làm như vậy nữa. Có lẻ ở sâu trong tim cô vẫn luôn có vị trí nhất định với nó.

Nhưng muốn giữ chuyện  như nó chưa bao giờ đến đây nên Hạ Vi phải làm như chưa ai vào. Hạ Vi đi quanh phòng một lúc rồi cũng nhanh chóng rời đi.

***

Trong 1 quán ăn Vĩ Đình và Tiểu Bạch cũng đang ngồi ăn tối. Vĩ Đình từ lúc vào nhà hàng thì mặt đã không vui. Tiểu Bạch thấy cô người yêu mặt cứ dỗi nên liền lên tiếng:

- Em sao vậy? Hôm nay chị hai em về mà sao không vui?

- Chị hai về thì em vui đó. nhưng mà chị không thấy chị hai khác xưa lắm sao? Lạnh lùng, ít nói, lại độc tài nữa.

Vĩ Đình ấm ức nhìn Tiểu Bạch kể chuyện cho cô nghe. Tiểu Bạch cũng nhận ra nhưng biết nói sao đây.

- Có lẽ con người ta luôn phải thay đổi. Chỉ là chậm đến mức không nhận ra hoặc là nhanh đến mức không ngờ thôi.

Tiểu Bạch cũng thở dài vì nó biết bây giờ Hạ Vi thay đổi phần nào do chuyện quá khứ trước đây. Vĩ Đình ngồi nghe như vậy liền nhìn chăm chăm nó mà hăm he.

- huk...Em cảnh cáo chị..chị mà suy nghĩ khùng điên như Hi Chi năm xưa thì em sẽ không như chị hai đâu.

- hi. em sẽ làm gì?

- Em sẽ mang chị lên tầng cao nhất của Trương thị rồi cho chị bay tự do đó. Sau đó em đi tự thú. Chị không của em...đừng mơ là của ai.

Vĩ Đình nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt đáng sợ hù dọa Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ngồi nghe mà cũng phì cười vì cô lớn xác chứ tâm hồn không lớn nổi.

Tiểu Bạch tươi cười ôn nhu nắm lấy bàn tay của Vĩ Đình trên bàn mà nhìn cô một cách dịu dàng.

- hihi.Đồ ngốc..Tôi yêu em, ở bên cạnh tôi, dù cho Trương Vĩ Đình em có ngàn lần không muốn thì em cũng không có cơ hội từ chối. Từ trước tới giờ chưa có gì Bạch Tiểu Nhi tôi chưa vượt qua, à...bao gồm cửa nhà em. nên yên tâm sẽ không có ngày tôi buông tay em đâu.

Tiểu Bạch ngồi nhìn cô gái của đời mình một cách dịu dàng vừa nắm tay vừa thổi cơn gió ngọt ngào vào tim người kia. Vĩ Đình nghe tới đâu má lại đỏ lên lòng lại hạnh phúc. Mặc dù Tiểu Bạch luôn chọc tức cô luôn làm trò cho cô giận nhưng khi nghiêm túc thì chưa ai nghiêm túc bằng.

- Chị ăn bao nhiêu cây kẹo rồi vậy hả?

Vĩ Đình nũng nịu bẹo má Tiểu Bạch trêu đùa. Tiểu Bạch không ngại chốn đông người liền nhanh đứng dậy chồm tới hôn phớt qua môi Vĩ Đình.

- Còn gì ngọt hơn môi em sao?

Tiểu Bạch đúng là khùng không thuốc chữa đang ở quán ăn mà diễn trò tình cảm. Vĩ Đình bị hôn nhìn xung quanh ai cũng đang trố mắt nhìn cặp nữ nhân này khiến má cô bất giác đỏ.

- Cái tên đáng ghét này...mấy người xem người ta nhìn kìa...ngại chết đi được.

Nhìn Vĩ Đình mắc cỡ Tiểu Bạch lại được nước làm tới tiếp tục trêu chọc cô.

- hii.Tôi hôn người yêu của tôi còn sợ người ta nhìn sao?

Vĩ Đình ngượng chính mặt rồi mà kẻ trước mặt quả là không biết xấu hổ mà. Cô thẹn quá hoá giận liền phùng má giận dỗi.

- Mấy người còn lưu manh, tôi đi về đó.

- thôi..không trêu nữa..Ăn đi...đồ ăn nguội hết rồi.( Đình ĐÌnh...yêu tâm, tôi nhất định sẽ bám lấy em cả đời này...)

***

TRƯƠNG GIA

Vĩ Đình và Tiểu Bạch ăn tối xong mới cùng nhau về Trương gia. Vĩ Đình đi vào thấy ba mình cùng anh cả ngồi ở sofa bàn việc liền đi tới mét chuyện Hạ Vi.cô nhăn nhó kể tội Hạ Vi.  

- Ba..ba coi chị hai mới về có phải bị chạm giây không? mới vừa về ngày đầu thì đặt ra 3 cái nội quy gì đó rồi còn khiến nhân viên than vãn vì tăng ca nữa kìa.

Hạ Vi từ trên lầu đi xuống nghe cô mét chuyện thì cũng từ từ đi xuống rồi ngồi vào sofa rót một ly trà mà lạnh lùng lên tiếng:

- Nếu đi làm mà sợ tăng ca... vậy thì không cần đi làm nữa.

Hạ Vi lạnh lùng nhìn Vĩ Đình đang ngồi một bên ủy khuất kể chuyện nó làm mà lên tiếng.Vĩ Đình thấy chị hai đi xuống liền xanh mặt. Nên cô lại mang ba mình ra làm lá chắn bảo vệ.

- Đó...ba coi chị hai cứ mang bộ  mặt đó đi dọa người đó.

Thấy con gái mình hành sử có phần không ổn Trương Lục thâm cũng lên tiếng nhắc nhở

- Vi nhi...con cũng đừng làm khó nhân viên quá như vậy? Mới về, làm như vậy không hay đâu con

Nhưng dù cho ông đã lên tiếng thì thái độ của nó không một chút gì gọi là nhúng nhường cả.

- Ba...ba đã giao cho con phụ trách phòng Chiến lược kinh doanh. Vậy thì con điều hành như thế nào...con nghĩ đó là do quyền của con. Còn nếu ba và Vĩ Đình muốn xen vào thì hai người cứ việc điều hành nó. Con tuyệt nhiên sẽ không đụng tay vào.

Hạ Vi ngồi nhìn Vĩ Đình và cha mình với ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt thì lạnh lùng cương quyết. Không khí bắt đầu căng thẳng, cả nhà không ngờ bây giờ ca cha mình mà Hạ Vi cũng không nhúng nhường chút nào.

Trương Thức biết rõ tính em mình nội tâm thế nào. Sao bao nhiêu chuyện năm xưa khiến tính tình thay đổi cũng là chuyện thường. Nhưng đứa em út khùng khùng của mình không giỏi hiểu hay thấu suốt nên anh ta là anh cả đành ra mặt an bài thế cuộc gia đình.  

- Vi nhi..ba không có ý đó đâu em.ba chỉ nhắc nhở em chuyện gì cũng vậy đừng quá cứng nhắc thôi. Em đừng nghĩ nhiều vậy.

Hạ Vi trước giờ luôn kính nể anh mình chỉ cần là điều Trương Thức nói nó đều ngiêm túc nghe. Thấy anh mình cũng lên tiếng rồi nó cũng không thể để chuyện cãi nhau không hay xảy ra.

- Vâng...Con còn một số việc con xin phép lên phòng ạ.

Nói rồi Hạ Vi vội đứng dậy đi lên lầu để lại mấy cặp mắt lo lắng nhìn theo bóng lưng nó.

- (Hạ Vi...chị bây giờ không còn là chị nữa rồi. Có phải năm xưa chính chúng tôi biến chị thành như thế không?)

Tiểu Bạch nảy giờ ngồi 1 bên nghe toàn bộ câu chuyện mà lòng cũng phải bấn loạn vì sự thay đổi của Hạ Vi. Tiểu Bạch nhìn theo bóng lưng của Hạ Vi mà tâm cũng chùng đi vì cắn rứt.

Hạ Vi không quan tâm những người kia nghĩ nó thế nào cũng không quan tâm trong lòng họ có khó chịu khi nó thay đổi hay không. Nó chỉ biết nó bây giờ trở về là muôn sống cuộc sống riêng của nó và không để cho bất cứ ai có quyền làm tổn thương nó nữa. Hạ Vi ngồi trên giường  nhớ tới bức ảnh sáng nay nó thấy ở nhà trọ Hi Chi lại nhớ tới sự xuất hiện của Hi Chi tại văn phòng, lòng không khỏi khó chịu.

- Tiểu Khúc...tại sao em lại xuất hiện ở Trương thị? Em rời xa tôi để sống 1 cuộc sống chậc vật như vậy sao?. Không phải tôi nói em phải sống hạnh phúc sao. Nếu không tôi sẽ gϊếŧ chết em mà. Có phải chia tay rồi, cả lời tôi nói em cũng không nhớ không?

Sao bao nhiêu năm thành phố có bao nhiêu thay đổi, con người thay đổi từng ngày thế nào. Cũng như nó đã thay đổi thành bộ dạng luôn giữa khoảng cách với mọi người, tạo cho bản thân một vỏ bọc lạnh lùng để bảo vệ bản thân. Nhưng...dù nó có tạo vỏ bọc dày thế nào thì cũng không thể thay đổi tình cảm nó dành cho cô, 3 năm trước nó yêu cô 3 năm sau trở về nó vẫn yêu cô như ngày đầu. Bây giờ trở về gặp Hi Chi biết cô sống chậc vật như vậy mà lòng nó không thể không đau.