Từ Tri Tuế đi theo Kỳ Nhiên lên lầu, trước cửa đã có đôi dép lê mới tinh chờ đợi cô.
Lúc Kỳ Nhiên vào cửa có nhận được một cuộc điện thoại, bèn đứng ở cửa nói chuyện một lúc, Từ Tri Tuế thay giày xong thì vỗ nhẹ vai anh, chỉ vào phòng tắm ra hiệu: “Em đi tắm trước đây.”
“Chờ chút.” Kỳ Nhiên che microphone của điện thoại di động lại, nói với Từ Tri Tuế: “Trong phòng thay đồ có quần áo em có thể mặc, đều là đồ mới.”
Từ Tri Tuế có mang theo quần áo thay giặt lên lầu, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng bỗng sinh ra chút tò mò, giẫm lên dép lê đi đến phòng thay đồ.
Khoảnh khắc đẩy cửa tủ ra, nói sợ ngây người cũng không quá đáng.
Lần trước cô tới nó vẫn là một chiếc tủ trống, thế mà lúc này bên trong đã treo đầy quần áo phụ nữ, từ áo ngủ đến áo khoác, từ áo len đến lông vũ, ước chừng có mấy chục bộ, đều là cỡ của cô, vẫn chưa tháo mác, giá cả làm cho người ta nhức hết cả lòng.
Nếu trước đó cô chỉ có chút nghi ngờ, thì khi đứng trong phòng tắm, nhìn thấy những chiếc khăn tắm mới toanh, cốc đánh răng và các sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ trên bồn rửa mặt, Từ Tri Tuế hoàn toàn chắc chắn rằng mình đã bị lừa.
Người nào đó đã sớm có âm mưu!
Kỳ Nhiên cúp điện thoại, chen vào phòng tắm, từ sau lưng ôm lấy cô, cằm đặt trên vai cô: “Thế nào, còn thích không?”
Mái tóc ngắn của anh đâm vào cổ Từ Tri Tuế khiến cô ngứa ngáy, cô nghiêng đầu né tránh, cầm lấy chai kem dưỡng da trên bàn: “Sao anh biết em dùng loại này?”
“Lần trước anh cùng em về nhà thu dọn đồ đạc thì vô tình nhìn thấy, nên nhớ kỹ.”
“Vậy còn tủ quần áo kia thì sao?” Từ Tri Tuế xoay người đối diện với anh, hai tay đặt lên ngực anh, cổ hơi ngửa ra sau, “Hơi nhiều quá đấy.”
“Đâu có nhiều, chỉ cần em thích là được.” Kỳ Nhiên cười khẽ, một tay ôm eo cô, một tay đẩy mái tóc dính trên má cô ra, “Còn một số món nữa đang trên đường vận chuyển, mấy ngày nữa sẽ có người đưa tới.”
“Tại sao anh lại chuẩn bị những thứ này?”
Kỳ Nhiên đặt một nụ hôn dịu dàng ướt át lên gò má cô, nâng má cô lên, nói: “Lần trước không phải đã nói rồi sao, nơi này sẽ là ngôi nhà thứ hai của em. Nếu đã là nhà, sao có thể thiếu đồ dùng của bà chủ nhà được?”
Không biết là do ánh sáng ấm áp trong phòng tắm quá mạnh hay là hơi thở của người đàn ông quá mức nóng bỏng, Từ Tri Tuế nhìn vào mắt anh, không chút hoài nghi mình sẽ chết chìm trong sự dịu dàng của anh ngay lập tức.
Cô dời mắt, đẩy anh ra cửa: “Được rồi, anh mau ra ngoài đi, bà chủ nhà muốn tắm rửa.”
Kỳ Nhiên quay đầu lại, còn định nói gì nữa, nhưng cửa phòng tắm đã đóng sầm lại trước mặt anh.
Tấm kính mờ phản chiếu vóc dáng yểu điệu của người phụ nữ, cô dựa vào cửa hít sâu mấy hơi, dường như đang cố bình tĩnh lại, một lúc sau mới bước vào buồng tắm.
Kỳ Nhiên đút hai tay vào túi, đứng ở cửa nhìn một lát, nụ cười bên môi càng sâu.
Trước gương, Từ Tri Tuế cởi bỏ quần áo trên người, ánh mắt chậm rãi lướt qua dáng người trong gương, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, cơ thể cô tựa như được bao phủ bởi một thứ ánh sáng dịu nhẹ.
Chuyện đêm đó lại hiện lên trong tâm trí, những động tác táo bạo nhưng chưa hoàn thành của anh liệu hôm nay có xảy ra một lần nữa không?
Cô không chắc chắn, càng nghĩ lại càng thấy căng thẳng.
Nhưng khi sự giác căng thẳng này đạt tới trình độ nhất định, trong lòng lại có một chút mong chờ.
Vừa nghĩ đến việc mình sẽ làm chuyện đó với người mình thích từ thời niên thiếu, tâm lý sinh lý đột nhiên có phản ứng……
Từ Tri Tuế bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, hai má lại nóng bừng, cô dời tầm mắt, nhanh chóng búi lại mái tóc dài của mình.
Khoảnh khắc mở cửa kính buồng tắm ra, cô âm thầm nói với mình, có một số việc cứ để thuận theo tự nhiên là được.
Và kết quả thuận theo tự nhiên là, theo dòng nước nóng chầm chậm thấm ướt toàn thân, bụng dưới cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Từ Tri Tuế phát hiện ra điểm bất thường, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau qua rồi cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy một vệt đỏ tươi…
Kỳ Nhiên ở phòng khách đợi nửa tiếng mới nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dần nhỏ lại.
Một lát sau, Từ Tri Tuế từ bên trong đi ra, khóe mắt cụp xuống, sắc mặt thoạt nhìn rất kỳ quái.
Kỳ Nhiên đi tới, đánh giá vẻ mặt của cô, sau đó ánh mắt dừng lại trên bàn tay cô đang ôm bụng, ân cần nói: “Sao vậy em? Lại đau dạ dày nữa à?”
Từ Tri Tuế lắc đầu, cắn môi, thẹn thùng mở miệng: “Không biết là trong đống đồ dùng sinh hoạt mà anh mua cho bà chủ nhà, có thứ nào gọi là băng vệ sinh không nhỉ?”
“…..”
……
Trước cửa tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi 24/24, đêm hôm khuya khoắt không có khách hàng, nhân viên cửa hàng ngủ gật ở quầy thu ngân.
Nghe thấy có người bước vào, cửa kính tự động phát ra leng keng, lúc này cậu ấy mới nửa mê nửa tỉnh ngồi thẳng người dậy, lẩm bẩm một câu “Hoan nghênh quý khách”.
Kỳ Nhiên gật đầu đáp lại, bước chân hơi dừng lại ở cửa, ánh mắt đảo qua kệ hàng, cuối cùng đi thẳng về khu vực mà anh chưa từng đặt chân.
Anh cũng không rành mấy đồ dùng cho phụ nữ lắm, trước hôm nay anh thậm chí còn không biết biểu tượng mặt trời với mặt trăng trên bao bì có gì khác nhau.
Cũng may trước khi ra cửa Từ Tri Tuế đã tiến hành bổ túc tạm thời cho anh, lại tìm hình ảnh trên mạng cho anh xem, bảo anh mua theo là được.
Lúc trả tiền, vẻ mặt của nam nhân viên cửa hàng rất đỗi kinh ngạc, đàn ông nửa đêm đến mua bao cao su thì cậu ấy thấy nhiều rồi, nhưng đàn ông đến cửa hàng mua đồ dùng đặc biệt cho bạn gái thực sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ngược lại hai cô gái đi vào phía sau cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ, Kỳ Nhiên nghe thấy một người trong đó nói với người bên cạnh: “Vị kia nhà tôi mà có thể giác ngộ như vậy thì tốt rồi.”
Kỳ Nhiên đặt nắm tay bên môi ho khan một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Về đến nhà, Từ Tri Tuế đang quấn chăn cuộn mình trong sô pha, sắc mặt còn tái nhợt hơn trước khi anh ra ngoài, đôi môi bình thường hồng hào giờ phút này không còn chút huyết sắc.
Anh đi qua, ôm cả người cô vào lòng: “Khó chịu lắm à em?”
Từ Tri Tuế gật đầu, mở mắt nói: “Ngày đầu tiên đều như vậy, khó trách hôm nay lúc ở trên xe em cứ cảm thấy nhức mỏi cả người.”
Nói xong, cô rút hai miếng băng trong túi xách Kỳ Nhiên mua về, cố gắng lấy lại tinh thần đi vào phòng tắm.
Ở bên trong lề mề một hồi lâu, sau khi đi ra thì bước thẳng vào phòng ngủ, chui vào ổ chăn mềm mại.
“Khoan ngủ đã.” Kỳ Nhiên đi tới, trong tay bưng ly nước đường đỏ vừa pha xong: “Nghe nói uống cái này vào sẽ không đau nữa.”
Từ Tri Tuế được anh nâng dậy, mềm nhũn người tựa vào ngực anh, cầm ly uống một ngụm rồi ghét bỏ đẩy ra.
“Không muốn uống, em ghét nhất là mấy loại đồ uống ngọt ngấy này.”
Cô không hề già mồm cãi láo, từ nhỏ đến lớn cô không quen uống đường đỏ, không chỉ có đường đỏ mà những loại nước ngọt đến ngấy hoặc đắng đến hốt hoảng cô cũng khó có thể nuốt xuống.
Trừ khi cần thiết và không có lựa chọn thay thế nào khác, cô thà uống thuốc viên hơn là uống thuốc nước.
“Ngoan, uống thêm hai ngụm nữa thôi.” Kỳ Nhiên nhẹ giọng dỗ dành, thổi hơi nước bốc lên trong ly, lại đưa nước đường đỏ tới bên miệng cô.
“Em không muốn… khó uống lắm!” Từ Tri Tuế vẫn trốn, ngón tay níu lấy chăn, liên tục chui vào trong.
Kỳ Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn cô, một lát sau anh thở dài một hơi, bưng ly lên tự uống một ngụm ngậm vào trong miệng, tay vén chăn trên đầu cô xuống, nắm cằm cô rồi cúi đầu hôn xuống.
“Ưm…”
Cơ thể Từ Tri Tuế bị ép vào giữa đầu giường và anh, không thể thoát ra. Cô còn chưa kịp phản ứng, chất lỏng ngọt ngấy đã chảy vào miệng rồi bị nụ hôn của anh chặn ở giữa răng môi.
“Ưm…… Kỳ Nhiên!”
Từ Tri Tuế nức nở một tiếng, ngửa đầu bị buộc phải thừa nhận, rồi lại quật cường không chịu thua mím chặt hai môi, ngậm một ngụm nước đường đỏ trong miệng, nghĩ chờ anh rút lui thì nôn ra.
Kỳ Nhiên hé mắt nhìn cô, nhanh chóng nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô. Tay anh trằn trọc di chuyển từ cằm cô tới thắt lưng, dừng ở thắt lưng của cô rồi nhẹ nhàng bấm một cái.
Cơ thể Từ Tri Tuế bỗng run lên, miệng cũng thở hổn hển, đầu lưỡi của anh nhân cơ hội xộc vào thăm dò.
Từ Tri Tuế nhanh chóng bại trận, biểu cảm đau khổ nuốt nước đường đỏ xuống, môi Kỳ Nhiên cũng không rời đi ngay mà lại cuốn lấy môi cô một cách bá đạo, mút lấy vị ngọt trên đầu lưỡi cô.
Dần dần, nụ hôn thay đổi tư vị, mở rộng sang tình ý nồng đậm và dục vọng triền miên.
Tay anh thoát khỏi vạt áo trói buộc, thăm dò tiến vào, vuốt ve ở vòng eo và sống lưng trơn mịn của cô….
Cánh môi cũng hạ xuống từng chút một, ngậm lấy vành tai của cô, đầu lưỡi chậm rãi miêu tả, liếm cắn, mút mát.
Nhiệt độ giữa hai người đột nhiên tăng cao, mỗi một tấc da thịt được đầu ngón tay và môi lưỡi của anh lướt qua giống như bị thiêu đốt, mang theo cảm giác xa lạ và tê dại tinh tế.
“Ưm…” Từ Tri Tuế túm lấy áo anh, khó khăn thở dốc nói: “Kỳ Nhiên, đau.”
“Đau chỗ nào?” Kỳ Nhiên cởi cúc áo ngủ trên cùng của cô, cánh môi nặng nề rơi xuống xương quai xanh của cô, hô hấp trở nên dồn dập.
Từ Tri Tuế khẽ run rẩy, tay đặt lên vai anh: “Bụng…”
Động tác Kỳ Nhiên dừng lại, lúc này mới nhớ ra nụ hôn này là vì sao mới bắt đầu.
Nhưng anh vẫn không cam lòng, tựa như phát tiết mút mạnh phần da thịt trên xương quai xanh của cô.
“Ưm…” Từ Tri Tuế không thể nói rõ bản thân lúc này có cảm giác gì, vừa đau vừa ngứa, muốn ôm chặt lại muốn từ chối, cả người bất lực tới cực điểm, đáng thương cuộn mình trong lòng anh.
Cho đến khi để lại một dấu vết đỏ thẫm trên da cô, Kỳ Nhiên mới từ từ thả lỏng sức lực, vùi đầu vào cổ cô bình phục chốc lát, đợi hơi thở bình tĩnh lại, anh mới chỉnh lại vạt áo ngủ vừa bị anh vần vò.
“Xin lỗi, anh quên mất em đang khó chịu.”
Từ Tri Tuế nằm trượt xuống theo đầu giường, đôi môi sau khi bị anh hôn đỏ bừng tê dại. Cô kéo góc chăn, ôm hai má nóng ran của mình, ậm ừ đáp: “Ừ, không sao.”
Chậm lại một hồi, Kỳ Nhiên đứng lên, khom lưng giúp cô dịch chăn lại: “Ngoan, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm.”
“Ừm.” Từ Tri Tuế xoay người, dùng chăn che đầu.
Lần này Kỳ Nhiên tắm thời gian lâu hơn bình thường một chút, Từ Tri Tuế đợi đến khi buồn ngủ mới cảm giác phần nệm bên cạnh hơi lún xuống, có người vén chăn nằm vào.
Cô thấy hơi lạnh, theo bản năng đi tìm vòng tay của anh, khao khát có được một chút hơi ấm, nhưng khi cơ thể cô vừa chạm vào làn da của anh, lại bị một cảm giác lạnh lẽo làm giật hết cả mình.
“Trên người anh sao lại lạnh thế?” Cô xoay người đứng lên kiểm tra, bàn tay dán lên trán anh, lại sờ sờ cổ và cánh tay anh.
Kỳ Nhiên nắm lấy bàn tay tiếp tục thăm dò của cô, cảm giác khó khăn lắm mới đè xuống được lại bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy.
Yết hầu anh cuộn tròn, giọng nói khàn khàn trong bóng đêm thoạt nghe vô cùng gợi cảm: “Ừ, anh tắm nước lạnh.”
“Anh bị bệnh à? Mùa đông giá rét anh lại đi tắm nước lạnh, không sợ bị cảm sao?” Từ Tri Tuế miệng thì trách cứ nhưng trong mắt lại tràn đầy đau lòng, đắp chăn lại cho anh, cơ thể cũng dán sát lại, định dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho anh.
Kỳ Nhiên giang cánh tay ôm lấy bả vai cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Em nói xem vì sao anh lại làm thế?”
“……”
Từ Tri Tuế không lên tiếng, đỏ mặt vùi vào ngực anh, cánh môi đóng mở mấy lần, muốn nói lại thôi.
“Em cũng không biết sẽ là hôm nay, tháng trước rõ ràng…”
Bàn tay Kỳ Nhiên đặt lên mặt cô, dùng bụng ngón tay cọ cọ: “Không sao, món nợ em thiếu sau này sẽ có cơ hội đòi lại.”
“Kỳ Nhiên!”
Từ Tri Tuế xấu hổ đỏ mặt nhéo eo anh một cái. Kỳ Nhiên thuận thế cầm tay cô, dán lên ngực mình: “Được rồi, ngủ đi. Nếu em còn sờ nữa… anh tắm nước lạnh vô ích đấy.”