Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 59



Chương 59

Sáng sớm không cần dậy sớm đón tàu điện ngầm, Từ Tri Tuế ngủ nhiều hơn bình thường nửa tiếng.

Chờ cô rửa mặt sửa soạn xong, Kỳ Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, cầm bình giữ nhiệt ngồi trong phòng khách chờ cô.

Thấy sắp muộn giờ làm, Từ Tri Tuế tùy ý lấy một chiếc áo lông màu tím nhạt trong tủ quần áo quấn mình lại, lật đật đi tới cửa trước, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Trong tay anh cầm cái gì vậy?”

Kỳ Nhiên đưa bình giữ nhiệt cho cô: “Cho em đấy, trà táo đỏ cẩu kỷ. Không phải em không thích uống nước đường đỏ sao, cái này không quá ngọt, em có thể thử xem.”

Từ Tri Tuế thay giày xong, mở bình ra nhìn: “Sáng sớm anh đã dậy chuẩn bị cái này rồi sao?”

“Ừ, trong nhà không có táo đỏ, buổi sáng anh đến siêu thị mua.” Kỳ Nhiên xoay người, lấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng từ trên giá đeo lên cho cô, “Nhớ uống hết đấy, buổi chiều về nhà anh sẽ kiểm tra.”

“…” Từ Tri Tuế bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, “Cái này mà cũng muốn kiểm tra à, em cũng đâu phải học sinh tiểu học.”

“Được, em không phải học sinh tiểu học, em là bác sĩ Từ.” Kỳ Nhiên nở nụ cười, bàn tay ôm lấy mái tóc dài của cô, vén đuôi tóc ra khỏi khăn quàng cổ, “Đi thôi, sắp muộn rồi.”

Hai người tay nắm tay xuống lầu, trước cửa đã có ông bà cụ dậy sớm đang tán gẫu tản bộ, trong đó cũng bao gồm dì Lưu quen biết Từ Tri Tuế.

Ánh mắt dì Lưu dừng lại trên bàn tay hai người đang nắm chặt, ánh mắt dần dần kinh ngạc.

Từ Tri Tuế thoải mái chào hỏi bà ấy, lúc này dì Lưu mới hoàn hồn lại, không hề kiêng dè nhìn chằm chằm hai người: “Tiểu Tuế, đây là…”

Từ Tri Tuế liếc nhìn Kỳ Nhiên, mỉm cười đáp: “Đây là bạn trai cháu ạ.”

“……”

Lúc hai người ngồi vào trong xe, ánh mắt hàng xóm vẫn theo sát, tiện đà châu đầu ghé tai, không biết đang nói gì.

Từ Tri Tuế thắt dây an toàn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Em đoán chắc là bây giờ bọn họ đang bàn tán rằng em bám vào đại gia, sau đó ngày mai toàn bộ tiểu khu sẽ biết quan hệ giữa em và anh. Có trời đất chứng giám, lúc em thích anh, anh vẫn chưa có giá trị như bây giờ đâu.”

Kỳ Nhiên rít một tiếng, nhíu mày suy nghĩ: “Tuy rằng từ ‘đại gia’này không dễ nghe, nhưng…”

Anh bỗng nở nụ cười, bàn tay xoa xoa đầu Từ Tri Tuế: “Có thể cho cả tiểu khu biết em là của anh, cảm giác này cũng không tệ lắm, lần sau chúng ta đi dạo trước mặt bọn họ thêm vài lần đi.”

“……”

Nữa rồi đấy, tên đàn ông chết tiệt đầy tính chiếm hữu.

Từ Tri Tuế lặng lẽ trợn mắt.

Xe rời khỏi tiểu khu dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Trên đường đi, Từ Tri Tuế nghe một bản nhạc êm dịu, nhắm mắt nghỉ ngơi, loại đãi ngộ này cô chưa từng được trải nghiệm khi chen chúc trên tàu điện ngầm trước đây.

Trên đường không gặp tình trạng kẹt xe, thời điểm xe dừng ở cổng bệnh viện thời gian còn sớm hơn dự kiến mười phút, Kỳ Nhiên giúp cô cởi dây an toàn, nói: “Buổi chiều mấy giờ em tan làm? Anh đến đón em.”



Từ Tri Tuế gỡ gương sửa lại tóc: “Em cũng chưa biết, phải xem có bận hay không đã.”

“Được, vậy lúc nào về thì gọi điện thoại cho anh.”

Kỳ Nhiên đẩy cửa xuống xe, vừa cài lại áo vest vừa vòng qua bên kia, hơi khom lưng mở cửa xe cho cô.

Từ Tri Tuế xách túi xuống xe: “Vậy em đi đây.”

“Đợi đã.” Kỳ Nhiên cầm cổ tay cô kéo người lại, hai tay khoác lên eo cô: “Cứ đi thế à? Không có bày tỏ gì sao?”

Mặt Từ Tri Tuế đỏ bừng, cắn môi nhìn xung quanh, thẹn thùng nói: “Ở đây đông người lắm, chắc là không cần đâu.”

“Anh mặc kệ.”

Kỳ Nhiên càng ôm cô chặt hơn, Từ Tri Tuế hết cách với anh, chỉ có thể thừa dịp không ai chú ý kiễng chân ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên má anh.

Đang muốn rút lui, Kỳ Nhiên chợt giữ chặt gáy cô, hôn sâu vào đôi môi mềm mại của cô một lúc rồi mới thỏa mãn buông cô ra.

“Anh đi đây, em nhớ chú ý nghỉ ngơi, có việc thì gọi điện thoại cho anh.”

Đưa mắt nhìn xe Kỳ Nhiên rời đi, trên mặt Từ Tri Tuế là nụ cười mà đến chính mình cũng không nhận ra, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian này rất sáng lạn.

Chỉnh đốn lại tâm trạng chuẩn bị vào làm, vừa quay người lại đã thấy Khương Từ đứng ở bên kia đường, cô ấy dựa vào cửa kính của quán trà, ánh mắt nhìn thẳng Từ Tri Tuế, nụ cười mập mờ mà rõ ràng. Cũng không biết cô ấy đã đứng ở đó bao lâu, rồi đã nhìn thấy những gì.

Từ Tri Tuế cảm thấy xấu hổ, ôm tâm trạng ‘Cô đã nhìn thấy rồi thì tôi cũng không sợ cô biết’ kiên trì đi tới, đẩy cửa kính ra nói: “Vừa hay tôi chưa ăn sáng, cho tôi một cái sandwich đi.”

Khương Từ nhướng mày trêu chọc: “Muốn ăn sandwich cần gì tới chỗ tôi chứ? Kêu vị kia nhà cô làm cô ăn đi.”

Từ Tri Tuế liếc xéo cô ấy: “Cô ghen tị à?”

Khương Từ thở dài: “Nói thật thì cũng có một chút. Có điều phần nhiều là cảm khái, không phải ai cũng có thể mất mà có lại được, không phải trái tim nào cũng có thể tro tàn lại cháy, một lần nữa học được cách yêu một người là chuyện không dễ dàng, cô phải biết quý trọng đấy.”

Từ Tri Tuế cúi đầu mỉm cười, ngón tay vuốt ve nắp bình: “Có lẽ một ngày nào đó cô cũng có thể thôi.”

Khương Từ cười tự giễu, không nói gì.



Một tuần sau đó, Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên cùng nhau trải qua một cuộc sống bình thường yên ả.

Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào rèm cửa, hai người thức dậy trong vòng tay của nhau, cùng nhau rửa mặt trước gương và cùng nắm tay nhau đi ra ngoài.

Ban ngày ai bận việc nấy, đến chạng vạng tối, Kỳ Nhiên sẽ sớm kết thúc công việc trong tay, lái xe đến cửa bệnh viện Trường Tế chờ cô tan tầm.

Đôi khi cô tan ca hơi muộn, anh cũng không nôn nóng, sang ngồi ở quán trà đối diện mở laptop tiếp tục công việc chưa hoàn thành trong lúc chờ cô bước ra khỏi cửa phòng khám.



Chờ cô tan ca, hai người lại cùng đi siêu thị, mua chút nguyên liệu nấu ăn đơn giản rồi về nhà làm cơm tối. Có lúc quá muộn thì hai người sẽ đến nhà hàng gần đó giải quyết, ăn cá nướng và sườn kho tàu cô thích nhất.

Ban đêm anh thường có công việc, Từ Tri Tuế cũng không quấy rầy, một mình ngồi trên sô pha xem tài liệu hoặc là trốn vào phòng sách nghiên cứu luận văn của mình.

Những ngày có người yêu ở bên cạnh thời gian dường như ngừng đọng, mỗi lần Từ Tri Tuế quay đầu lại, nhìn thấy sườn mặt sắc nét của anh, trong lòng lại có một cảm giác an tâm hơn bao giờ hết. Cuộc sống bình thường yên ả như vậy sẽ vô tình khiến người ta liên tưởng đến cụm từ ‘thiên hoang địa lão’.

Xế chiều thứ Sáu, Kỳ Nhiên kết thúc công việc ở chi nhánh công ty trước, chạy tới cửa bệnh viện Trường Tế là năm giờ.

Còn một lúc nữa Từ Tri Tuế mới tan làm, anh ngồi trên xe gọi điện thoại cho Từ Tri Tuế, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.

Từ Tri Tuế suy nghĩ giây lát rồi nói: “Em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng hiện tại em rất muốn uống ca cao nóng ở Tĩnh Mịch, anh mua giúp em một ly được không, em sắp xếp xong ca bệnh trong tay sẽ chạy ra ngay.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Nhiên đẩy cửa quán trà Tĩnh Mịch ra.

Lúc này bên trong quán trà không có khách, nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa hai ly ca cao đã đóng gói tới, trước khi ra cửa bỗng có người gọi anh lại.

“Anh Kỳ, chờ một chút.”

Kỳ Nhiên quay đầu lại, bà chủ Khương Từ của Tĩnh Mịch từ phòng nghỉ đi ra.

Anh hất cằm chào hỏi cô ấy: “Cô Khương, có chuyện gì sao?”

Khương Từ nhìn anh cười cười, lấy một lọ thuốc nhỏ màu xanh lá trong áo khoác rộng thùng thình ra đưa cho anh: “Cũng không có gì, chẳng là trưa hôm trước bác sĩ Từ tới đây ăn cơm, lúc gần đi có để quên thứ này ở chỗ tôi. Mấy ngày nay tôi bận nên chưa có thời gian đưa qua cho cô ấy, anh giúp tôi mang cho cô ấy nhé.”

“Được, cám ơn cô.” Kỳ Nhiên nhận lấy, liếc mắt nhìn tên thuốc trên thân lọ.

Fluoxetine.

Được sử dụng để điều trị trầm cảm và lo lắng kèm theo…

Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu.

Khương Từ thấy anh vẻ mặt là lạ thì hoài nghi hỏi: “Thuốc này có vấn đề gì sao? Chắc là cô ấy kê đơn giúp một bệnh nhân nào đó đúng không?”

Kỳ Nhiên trầm mặc, nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay.

Từ Tri Tuế là bác sĩ khoa y học tâm thể, Khương Từ hiểu như vậy cũng không có gì đáng trách.

Nhưng anh đã từng tận mắt nhìn thấy cô dùng loại thuốc này…

Nghĩ tới đây, sắc mặt Kỳ Nhiên hoàn toàn lạnh xuống.

<!-- AI CONTENT END 1 -->