Điện thoại của Hàng Cẩm đang tắt máy để trong túi, Đằng Bình không thể gọi được cho cô, đợi dưới lầu hơn mười phút, thấy người còn chưa ra mới bất đắc dĩ chạy lên ấn chuông cửa, sáng nay Hàng Cầm có một cuộc họp vào lúc 8 giờ 40 phút, mà cô có thói quen đến sớm để xử lý đống tài liệu.
Hàng Cẩm mở mắt, thấy mình còn đang bị Trần Lâm ôm trong lòng, cô nhíu mày ngồi dậy, phát hiện eo với lưng đều đau, cả người như bị đánh qua, trán cũng nhức, cô xoa xoa huyệt thái dương, ngồi trên giường lấy lại tinh thần.
Trần Lâm cũng ngồi dậy theo, nghe thấy tiếng chuông cửa, hỏi cô:
“Muốn tôi đi mở cửa không?”
Hàng Cẩm nhíu mày không trả lời, cô cúi đầu nhìn cơ thể đầy dấu đỏ của mình, xoay người muốn xuống giường, nhìn qua cũng có thể thấy sắc mặt cô trở nên khó coi, Trần Lâm đưa tay muốn đỡ, nhưng cô tránh việc đụng chạm của cậu, khàn giọng nói:
“Cậu về trường đi, sau này đừng đến tìm tôi.”
Tay Trần Lâm dừng giữa không trung.
Việc cậu lo lắng đêm qua thật sự đang xảy ra.
Hàng Cẩm đã đứng dậy xuống giường, hai chân cô bủn rủn, đỡ tường đi được vài bước, cố gắng đến phòng thay quần áo, Trần Lâm tìm thấy quần áo rồi mặc vào, lại đến sửa sang ga trải giường của Hàng cẩm.
Hàng Cẩm mặc xong quần áo, lấy điện thoại trong túi ra bật lên, hướng về phía cửa nói với Đằng Bình:
“Tôi vừa dậy, xuống lầu chờ tôi.”
Đây là lần đầu tiên Đằng Bình thấy cô ngủ quên, chắc cô uống quá nhiều trong bữa tiệc sinh nhật tối qua, giọng vẫn khàn đặc, cậu đáp lại: “Vâng”, sau đó đi xuống lầu.
Hàng Cầm rửa mặt rồi trang điểm nhẹ, soi gương, thoáng nhìn thấy dấu hôn trên cổ, cô cau mày lấy một lớp phấn che khuyết điểm che lại dấu vết đó, lúc ra đến, Trầm Lâm dựa vào tường gần toilet, thấy cô đi ra, đi lên một bước ôm người vào ngực.
Hàng Cẩm nhíu mày đẩy đẩy cậu: “Trần Lâm.”
“Tôi biết chị muốn nói gì.” Trần Lâm buông cô ra, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, dáng vẻ dã tính nhưng lộ ra vài phần tủi thân: “Lát nữa tôi đi.”
Hàng Cẩm xoay người định đi, cậu lại ôm lấy người từ phía sau, đầu rất cao, như một người khổng lồ bao vây cô vào trong lòng, cậu cúi xuống, vùi đầu vào gáy cô, giọng nói trầm thấp:
“Tối nay có thể đến tìm chị không?”
“Không thể.” Hàng Cẩm nói xong câu đó, đẩy cánh tay cậu ra, cầm túi ra huyền quan đổi giày đi ra ngoài.
Trần Lâm cúi đầu không nói nữa, đổi giày xong nối theo gót chân cô đi xuống lầu.
Đằng Bình đang đứng cạnh xe tập thể dục buổi sáng, thấy Hàng Cẩm đi đến, đang muốn xoay người mở cửa xe, liếc mắt thấy Trần Lâm đi theo phía sau cô, hai mắt cậu ta trừng lớn, đứng ngốc tại chỗ một lúc cũng chưa phản ứng, Hàng Cầm đã đi đến trước mặt, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, luống cuống tay chân mở cửa xe cho cô.
Hàng tổng ngủ quên.
Hàng tổng cùng Trần Lâm ngủ quên với nhau!
Tin này quá lớn, kịp thời suy nghĩ xong, sau khi đóng cửa xe lại, cậu xoay người nhìn thấy Trần Lâm cũng không biết phải chào hỏi gì.
Trần Lâm cũng kéo cửa sau ra, cúi người vào trong xe, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hàng Cẩm:
“Tối qua, vì sao lại là tôi?”
Lúc Hàng Cẩm tỉnh dậy đã hơi hối hận, đêm qua rõ ràng có thể là bất cứ ai, nhưng cố tình lại là Trần Lâm, cô nhíu mày, không muốn nhắc lại, lạnh lùng thốt ra:
“Vừa lúc gặp được”
“Vừa lúc gặp được……” Tim Trần Lâm như bị đông cứng, giọng nói như sắp khàn đặc:
“Cho nên, nếu là người khác, chị cũng……?”
Hàng Cẩm hờ hững ngắt lời cậu: “Đúng vậy.”
Trần Lâm không mở miệng nữa, cậu cúi đầu, cơ thể lùi về sau, đóng cửa lại, cho đến khi xe rời khỏi đó, cậu vẫn đứng yên tại chỗ.
Giống như đứa trẻ lạc đường, không biết đi về đâu.