Nhớ Em - Đông Ca

Chương 38: Mệt mỏi



Vừa mở điện thoại lên đã có rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi, Hàng Cẩm ngồi ghế sau, cầm ly cà phê nhấp một ngụp, lúc này mới cầm điện thoại lên xem các cuộc gọi nhỡ, tầm 70 cuộc điện thoại.

Cô thở dài một hơi, sau đó chọn cuộc gọi về công việc quan trọng nhất để gọi lại, sau khi xong việc, lúc này mới xử lý việc tư.

Hôm qua em trai Hàng Dục cũng gọi đến, còn có mẹ cô, gọi ba cuộc, Lục Vận Phục chiếm hẳn một trang.

Trước tiên cô gọi cho Hàng Dục, hỏi em trai xem có chuyện gì, Hàng Dục nói gửi quà sinh nhật cho cô ở lễ tân, bảo cô nhớ cho người đi lấy.

Hàng Dục biết cô không thích ăn sinh nhật, hàng năm chỉ gửi quà, bánh kem cũng không bao giờ gửi, Hàng Dục không hề biết sự việc hồi nhỏ của cô, cô cũng chưa từng nói với em trai, ba mẹ cũng luôn lừa dối cậu em này, lo tính cậu sẽ làm ra việc phạm pháp.

Hàng Cẩm “Ừm” một tiếng, cúp điện thoại, ngón tay lướt nhật ký cuộc gọi, sau đó gọi cho mẹ cô Phùng Thục Quân.

Phùng Thục Quân hỏi điện thoại cô sao lại tắt máy, nói không có việc gì, chỉ muốn hỏi tết có về nhà ăn cơm không, bảo ngày đó Hàng Dục cùng Viên Vũ sẽ về nhà, bảo cô rảnh hay về cùng nhau ăn một bữa cơm. 

“Không về.” Giọng Hàng Cẩm lạnh nhạt: “Con còn bận nhiều việc, cúp đã.”  

“Đừng giận ba con…..” Phùng Thục Quân đang còn muốn khuyên, Hàng Cẩm đã cúp máy, lúc này xe đã đi vào hầm để xe, cô không muốn đi làm còn nghe mấy chuyện phiền lòng, uống xong ngụm cà phê cuối cùng, cô mở mail ra, vừa đi đường vừa cúi đầu xem. 

Đằng Bình vừa xuống xe đã đưa notebook, trên màn hình là bảng biểu số liệu phân tích lợi nhuận tăng giảm của Công ty Khoa học kỹ thuật Tây Mã.

Hàng Cẩm ném điện thoại cho Đằng Bình, nhận lấy notebook, ngón trỏ lướt xem: “Gửi tư liệu nghiên cứu bản copy cho mọi người, lát nữa mở họp, phân tích cổ phiếu thu mua, đi vào trọng điểm, đầu nhập nghiên cứu phát minh, chất lượng cùng lợi nhuận cả ba điểm này, còn nữa…”  

Chuông điện thoại reo lên.

Đằng Bình lấy điện thoại đang rung trong túi ra, là CEO của Công ty KHKT Tây Mã là Lý Huy.

Hàng Cầm nhận cuộc gọi đi vào thang máy, vừa nói chuyện với Lý tổng đầu bên kia, vừa đưa note book cho Đằng Bình, dùng tay trái lướt xem, sau đó lấy di động trong tay Đằng Bình xem xét  tài liệu.

“Cung cấp tài liệu số liệu kiểm toán chi tiêu của công ty này trong ba năm vào văn phòng của tôi.” Hàng Cẩm không ngẩng lên lướt xem tài liệu: “Gọi điện cho Trương tổng, hẹn gặp vào ba giờ chiều nay.”

“Vâng.” Đằng Bình mở điện thoại ra sửa lại lịch trình, hỏi cô: 

“Tối nay có sáu bữa tiệc cần sếp tham dự, sếp muốn đi tiệc của công ty nào?”

Thang máy đã đến, mặt Hàng Cẩm vô cảm đi ra khỏi thang máy, ném di động vào ngực cậu ta:

“Đẩy đi, tối nay tôi chỉ muốn về ngủ.”

Đằng Bình để ý thấy mấy vết hôn sau vành tai cô, cậu ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Hàng tổng, sau vành tài của chị…. hình như bị sâu cắn.”

Bước chân Hàng Cẩm hẫng một nhịp, sau đó lại thẳng lưng đi vào văn phòng, cô ngồi trước máy tính xử lý xong đống tài liệu, 8 giờ 40 phút đi vào toilet, đứng trước gương, nghiêng đầu soi sau tai mình.

Dấu hôn rất sâu.

Cô bất giác nghĩ đến cảnh tượng mình bị Trần Lâm đè ở bồn rửa tay, chàng trai cúi đầu, mút vành tai cô, mái tóc xoăn che khuất lông mày cậu, trong gương chỉ thấy chiếc mũi cao thẳng, thở dốc cắn vành tai mình, đuôi tóc dài quét qua làn da cô.

Lúc cô cao trào, đường đi co rút rất chặt, cậu bị kẹp đến mất khống chế, gân xanh hai tay gồ lên, dùng sức bóp bầu thịt của cô, động thân mạnh mẽ đỉnh vào.

“Chị, tôi muốn bắn.”

Hơi thở nặng nề dùng sức mút sau tai cô, hơi thở nóng bỏng rót vào lỗ tai, cây gậy nóng bỏng để bên hông cô phun ra, cậu dùng môi vuốt ve vành tai cô, giây tiếp theo, nắm cằm cô ép nghiêng đầu qua, ngậm lấy môi lưỡi cô mút hôn.

Hàng Cẩm nhắm mắt, lấy kem che khuyết điểm từ trong túi ra che lại dấu hôn.

Cả ngày nay cô đều bận, chiều còn cùng khách hàng gặp mặt, đối phương đến muộn, cô ngồi uể oải ngáp ngủ ở sô pha phòng khách, đêm qua thời gian nghỉ ngơi không đủ, huống chi… cô bị ép quá tàn nhẫn, sức khỏe tiêu hao quá mức, ngay cả cơm ăn cũng nhiều hơn ngày thường một chút. 

Trương tổng còn chưa đến, cô còn tranh thủ đi toilet rửa mặt hai lần, cố gắng giữ tỉnh táo, Đằng Bình cho rằng cô không khỏe, hỏi cô làm sao vậy.

Hàng Cẩm xoa giữa mày nói: “Mệt mỏi, tôi ngủ một lát, Trương tổng đến thì gọi tôi.”

Đằng Bình kinh ngạc há miệng, đi theo Hàng Cẩm bao nhiêu năm, chưa thấy cô ngủ trưa bao giờ. 

Nhớ đến mấy dấu hôn sau vành tai Hàng Cẩm lúc sáng, cậu đưa một tay lên, kéo cho khóe miệng đang há to khép lại.
— QUẢNG CÁO —