Nhớ Em - Đông Ca

Chương 84: Không đau



áng Hàng Cẩm thức dậy, cô thấy tay chân mình đau nhức như bị ai đánh, cô gắng xoay người, lại được Trần Lâm kéo về ôm thật chặt từ phía sau, cô không thể mở mắt, giọng nói khàn khàn mơ hồ không rõ lời:  “Mấy giờ rồi?”

“7 giờ 20.” Cậu hôn cần cổ cô: “Tối qua ngủ ngon không?”

Đêm qua cô mệt mỏi đến mức không nhớ mình ngủ như thế nào chứ đừng nói đến việc mình có nằm mơ hay không.

Hàng Cẩm nhắm mắt lại nói “ừm”. Cơ thể  kiệt sức đến mức lần đầu tiên cô muốn ngủ nướng vì không dậy nổi.

“Ngủ thêm một lát.” 

Trần Lâm vén tóc cô ra sau tai, cúi đầu hôn lên má cô:  “Tôi bảo Đằng Bình mười giờ đến đón chị.” 

“Vẫn có thời gian.” Hàng Cẩm chậm rãi ngồi dậy, chăn mỏng màu trắng từ người cô tuột xuống, lộ ra những dấu hôn màu đỏ ở cần cổ, cô nhẹ nhíu mày hít sâu một hơi, giọng nói khàn như bị cảm cúm, âm thanh nghẹt mũi: “Hôm nay có cuộc họp quan trọng.”  

“Xin lỗi.” Trần Lâm đau lòng  hôn hôn môi cô: “Lần sau tôi sẽ không làm lâu như vậy nữa.”

Hàng Cẩm nghĩ đến sự điên cuồng cùng hỗn loạn tối qua, bắp chân cô run lên không thể kiểm soát. Cô đưa tay nhéo bắp đùi, lại liếc nhìn dấu răng hằn rõ trên cằm của Trần Lâm.  

Cô khẽ cau mày, không xác định nhìn nơi đó, hỏi: “Tôi cắn à?”

Trần Lâm nương theo ánh mắt cô đang nhìn, sờ sờ vết cắn trên cằm mình, cong môi cười:

“Không sao đâu, không đau.”

Tất nhiên đúng là bị cô cắn. 

Hàng Cẩm suy nghĩ một lát cũng không nhớ được. Cô chỉ nhớ rằng lúc bị Trần Lâm giữ làm giữa không trung và thúc cho đến khi cô mềm xuống, cậu đột nhiên buông ra để toàn bộ phần thân trên của cô rũ xuống, đầu gần như chạm đất. Toàn thân cùng eo cô vuông góc với nhau, cậu làm cô ở tư thế này, khiến não thiếu oxy sắp nghẹt thở. Cô hét lên và khóc nức nở, không kiềm chế được, khoảnh khắc bị bế lên, cô run rẩy đạt cao trào, hé miệng cắn lung tung lên trên.

Khoái cảm ngập đầu,  cô chỉ nhớ giây phút đó mình cảm thấy thoải mái đến muốn chết.

Trần Lâm xoa xoa bắp chân cho cô hai lần, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đằng Bình, sau đó khom người bế cô lên, bế đến bồn rửa trong toilet. Còn lo cô không đứng nổi nên cậu đã mang ghế dựa từ phòng khách đến, đỡ người ngồi xuống, sau đó bóp kem đánh răng vào bàn chải điện đặt vào tay cô, giặt khăn rồi lau mặt cho cô.  

Lúc Hàng Cẩm thay quần áo xong bước ra khỏi phòng thay đồ, Trần Lâm đã mua bữa sáng đặt lên bàn, còn mình đã chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Cậu vừa cầm khăn lông vừa lau tóc, vừa kéo cô ngồi xuống, rồi đưa đũa vào tay cô: “Ăn xong hãy đi.”

Hàng Cẩm cầm đũa gắp miếng sủi cảo cho vào miệng, hơi nóng, cô a một tiếng, Trần Lâm đang uống sữa đậu nành, cách một chiếc bàn thò sang thổi thổi canh bánh bao của cô, lại thổi qua một ly sữa đậu nành nóng khác đặt  trước mặt cô. 

Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn cô, nhưng lúc nào cũng chăm sóc cô mọi lúc mọi nơi.

Hàng Cẩm nhấp một ngụm sữa đậu nành, nhìn cậu há to miệng ăn bánh bao, hầu kết lăn lộn, nhưng ánh mắt hưng phấn và thỏa mãn lại dừng trên mặt cô, cô cúi đầu cắn một miếng sủi cảo, tâm tình bất giác cũng tốt lên.  

Bữa sáng Trần Lâm mua rất nhiều, hai người hai phần bánh bao cùng sủi cảo, Hàng Cẩm chỉ ăn hai miếng bánh, uống một ly sữa đậu nành, còn thừa một mình Trần Lâm  ăn sạch, trước khi đi, cậu tìm băng cá nhân dán vào cằm, soi gương phát hiện không dán hết được, cần phải dán ba cái băng mới đủ.  

Cậu đứng trước gương nghĩ ngợi, lại đeo khẩu trang đã mua cùng lúc đi mua bữa sáng. 

Hàng Cẩm đã đi vào thang máy, lúc Trần Lâm đi theo vào, cô ngước mắt lên nhìn, cậu vẫn mặc bộ vest màu đen, trên mặt lại đeo khẩu trang màu đen, lộ ra làn da ngăm đen cùng chiếc mũi cao thẳng, tóc xoăn dán vào sau cổ, cơ thể cao lớn, có vẻ quyến rũ nam tính cùng cấm dục.

Cậu không nói gì, lúc nhìn về phía cô, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, trên người là hương sữa tắm cùng với hương trên người cô, hai người sánh vai đứng bên nhau, thấy thang máy vẫn chưa dừng lại, cậu nhanh chóng thò mặt qua hôn cô một cái.
— QUẢNG CÁO —