Là trợ lý đặc biệt đã đi theo Hàng Cẩm nhiều năm, sáng sớm Đằng Bình đã phát hiện ra sự “bất thường” của cô. Có lẽ Đằng Bình đã nhận ra điều đó ngay từ lúc Trần Lâm nhắn tin xin nghỉ thay cho Hàng Cẩm, chẳng qua, cậu không muốn…Hàng Tổng sẽ bị “bắt nạt” thảm đến như vậy.
Giọng nói khàn đặc nói không nên lời, lúc mở hợp đều gật đầu rồi giơ tay ám chỉ ý mình, sau khi họp xong đi ra ngoài mới nói một câu với cậu: “Cà phê.”
Chỉ hai chữ này, cậu mới biết hóa ra giọng cô đã khàn thành như vậy.
Ngay khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, giày cao gót của Hàng Cẩm dẫm lên thảm trở về văn phòng, việc đầu tiên không phải là xem tài liệu, mà là nằm liệt ở trên sô pha.
Toàn thân cô nhức mỏi, bắp chân run rẩy theo từng bước đi, trong đầu vẫn đang nghĩ đến hành trình tiếp theo, nhưng toàn thân mệt đến muốn nằm xuống sô pha, Đằng Bình còn đang ôm ipad báo cáo lịch trình, Hàng Cẩm đã ngủ thiếp đi trên ghế.
Đằng Bình không thể tin được nhìn về phía cô, duỗi ngón trỏ ra kiểm tra hơi thở của cô, sau khi xác nhận người đã ngủ, không phải là hôn mê, cậu đứng yên tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi, rút điện thoại ra sửa đổi hành trình cho Hàng Cẩm: “Báo cho các phòng ban, hội nghị lúc 9h30 hủy bỏ, buổi đào tạo nhân viên mới sẽ lùi lại vào lúc 3 giờ chiều nay.”
Hàng Cẩm ngủ được hơn một tiếng thì bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại. Rèm cửa từ trần đến sàn trong văn phòng đã khép lại, nhưng đèn bàn vẫn bật. Cô uống một ngụm cả phê rồi cởi giày ra, chân trần bước trên thảm, nghe xong điện thoại đã đi đến bàn làm việc, ấn phím nội bộ bảo Đằng Bình vào văn phòng.
“Ai đang theo dõi hạng mục của DaoHe?” Cô xoa xoa thái dương, vừa nói vừa vô thức ngáp.
Đằng Bình cố gắng coi như không nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cúi đầu lấy ipad ra xem một lát:
“Phòng đầu thư số 2, Ngô Mỹ Lệ.”
“Tiến độ đến đâu rồi?” Hàng Cẩm ném điện thoại xuống bàn: “Người sáng lập Daohe, Lý Bằng Tưởng gọi điện thoại hẹn gặp tôi, nói có chuyện muốn nói.”
“Tôi đã đọc báo cáo thẩm định, Công ty Daohe hiện đang trong tình trạng thua lỗ, nếu nhận được lệnh cân đối tài sản thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế. Nhưng hiện tại không nhận được đơn hàng và công ty đang đang trên bờ vực phá sản. Báo cáo ra quyết định do phòng đầu tư đưa ra. Khuyến nghị cho các hoạt động mua bán và sát nhập, bên đó đang tìm kiếm các công ty mua bán và sát nhập “.
“Phá sản?” Hàng Cẩm đứng lên nhận ipad từ trong tay Đằng Bình đọc tin:
“Từ năm ngoái đến năm nay, tỷ lệ doanh thu ngày càng giảm. Nói lại với anh ta, thu mua là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Vâng.”
Hàng Cẩm dùng bữa trưa với Giám đốc điều hành của Tập đoàn Vạn Hồng. Trên đường trở về, cô đến một tiệm spa để mát-xa và nghỉ ngơi một giờ, lúc ba giờ chiều, cô đến xem HR huấn luyện những thành viên mới, với tư cách là Giám đốc điều hành của công ty lên phát biểu, cùng trả lời vài vấn đề của những thành viên mới.
Ban đầu, các câu hỏi đều liên quan đến công việc, cho đến khi một cô gái ngượng ngùng hỏi Hàng Cẩm: “Xin lỗi Hàng tổng, bây giờ chị có bạn trai chưa? Anh trai em rất thích chị”
Phía dưới truyền đến một tràng cười.
Ngày càng có nhiều người mới giơ tay, thậm chí có một người đàn ông còn tỏ tình với Hàng Cẩm ngay tại chỗ: “Hàng tổng, tôi đến công ty chỉ vì chị, tôi thích chị lâu lắm rồi, hãy nhớ tên tôi là: Trương Thành Nghiệp.”
Phía dưới lại một trận cười vang cũng hoan hô.
Trần Lâm cũng giơ tay lên, sau khi Hàng Cẩm trả lời những người khác xong, ánh mắt cô mới chuyển về phía cậu: “Cậu mang khẩu trang kia.”
Trần Lâm vừa cười vừa đứng lên, dáng vẻ cao lớn, khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai. Mặc dù chiếc mặt nạ che mất nửa dưới khuôn mặt, nhưng khí chất cùng sức sống hoang dã của cậu vẫn không thể che giấu, cậu nhìn cô với ánh mắt sáng ngời, lúc hỏi chuyện âm thanh cũng mang theo vẻ tươi cười: “Tôi muốn hỏi, hôm nay Hàng tổng có vui vẻ không?”
Phía dưới mọi người ồn ào.
Đằng Bình yên lặng cúi đầu nhìn chân mình.
Cái gì vậy trời, đây cũng là trò chơi của hai người sao, cậu không thể lý giải được.
Hàng Cẩm cầm microphone đứng ở trên bục, cách một đám người nhìn về phía đôi mắt đen láy trong sáng đang lấp lánh kia, khóe môi nhẹ cong lên.