“Dữ liệu nghiên cứu về tuổi thọ mới nhất cho thấy tuổi thọ trung bình của đàn ông ngắn hơn phụ nữ sáu tuổi, chính xác là chênh lệch giữa cháu và cô ấy là sáu tuổi, vậy nên cháu có thể sống với cô ấy đến lúc đầu bạc răng long.”
Trần Lâm nhéo ngón tay Hàng Cẩm, nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, nói:
“Cháu với chú dì đều yêu cô ấy như vậy, cháu sẽ không làm cô ấy tổn thương, cũng không bao giờ chia tay.”
“Vất vả lắm chúng cháu mới đi được đến ngày hôm nay.” Cậu nhớ đến đoạn thời gian khó khăn kia, khóe miệng cười vẻ chua xót: ” Sau này mặc kệ là có chuyện gì, cháu sẽ không rời khỏi cô ấy.”
Chàng sinh viên nghèo được trợ cấp năm nay hai mươi tư tuổi, vừa tốt nghiệp đại học chính quy, kém Hàng Cẩm sáu tuổi.
Bất luận một từ đơn nào nói về cậu, đều không thích hợp đặt bên cạnh Hàng Cẩm, nhưng chính Trần Lâm là người như vậy, chân thành tha thiết thẳng thắn thành khẩn mà vứt bỏ mọi thứ đem ra trước mặt ông, xem cậu có đủ tư cách đứng bên cạnh Hàng Cẩm hay không.
Hàng Đề Vân tức giận như vậy, nhưng lại có thể nhìn ra căn bản Hàng Cẩm sẽ không nghe lời mình, từ nhỏ đến giờ đã vậy, đã nhận định việc gì có chín con trâu cũng không thể kéo về được, đức hạnh y như cái thằng Hàng Dục kia.
Hơn nữa, họ đã lừa dối ông ở bên nhau từ hai năm trước, mối quan hệ này sâu sắc hơn nhiều so với họ nghĩ, Hàng Đề Vân suy tính một lát mới phát hiện ra, hóa ra trước khi làm quen với Đoạn Huy Dương, Hàng Cẩm đã ở bên cạnh Trần Lâm rồi.
Chẳng trách, cuối cùng khi họ bàn đến chuyện kết hôn, hai người lại chia tay.
Mặc dù việc cô chủ động yêu đương là điều tốt nhưng Hàng Đề Vân rất không hài lòng với ứng cử viên này. Chỉ xét độ tuổi của cậu ta thì đã không có tư cách rồi, huống chi, cậu ta còn xuất thân từ nơi nghèo khổ, kinh nghiệm sống không bằng Hàng Cẩm, không quyền không thế còn chưa nói, lại còn là một sinh viên nghèo dựa vào tiền hỗ trợ mới có thể đi học.
Ông không thể hiểu Hàng Cẩm coi trọng tên nhóc này ở chỗ nào.
Trong mắt ông, Trần Lâm thật sự chỉ là một kẻ vô dụng, nếu có coi như bao nuôi một tiểu bạch kiểm, cũng không nên bao nuôi một tên đen thui như vậy.
Hàng Đề Vân càng nhìn càng thấy ghét, thậm chí sau khi Trần Lâm nói những lời nọ kia, ông đều cho rằng Hàng Cẩm dạy cậu nói phét để đối phó với họ, một người muốn năng lực không có năng lực, muốn kinh tế không có kinh tế, muốn bối cảnh càng không có, làm sao có thể xứng đôi với con gái nhà mình được.
“Đừng nói mấy lời không cần thiết nữa.”
Hàng Đề Vân hung hăng trừng mắt nhìn Trần Lâm, quay đầu qua nói với Hàng Cẩm:
“Hãy chia tay càng sớm càng tốt.”
Nói xong câu đó, ông kéo Phùng Thục Quân đi ra khỏi phòng bệnh.
Phùng Thục Quân còn chưa kịp nói gì thì đã bị kéo ra, bà xoay người muốn quay lại, nhưng Hàng Để Vân kéo bà lại: “Bà làm gì thế?”
“Tôi cảm thấy hay cứ cho chúng nó thử xem sao, nhìn qua thấy nó cũng chân thành.”
Mặt mày Phùng Thục Quân buồn rầu: “Ông có bao giờ thấy A Cẩm chủ động yêu đương như thế chưa, ngoài việc hẹn đi ăn cơm xem mắt? tính xem, đây là lần đầu nó chủ động chuyện yêu đương, còn là người mà nó thích, tuy ít tuổi hơn, nhưng mà…”
“Truyền ra ngoài, mọi người nhìn chúng ta như thế nào?” Hàng Đề Vân hỏi.
Phùng Thục Quân cứng họng một lát, thở dài: “Tôi cũng chỉ muốn A Cẩm được vui vẻ, bên ngoài nói gì thì nói đi, mấy ông bà nội ngoại tôi sẽ nói cho, mặc kệ họ nghĩ như thế nào, tôi vẫn giữ câu nói kia, tôi chỉ muốn nó sống hạnh phúc.”
“Chỉ cần vui vẻ có ích lợi gì?! Bà có biết nó có ảnh hưởng lớn thế nào đến công ty không?!”
Hàng Đề Vân thở hổn hển hít vào: “Bà có biết các công ty dự án nghĩ gì không? Họ sẽ cho rằng con gái bà đang lạm quyền để mưu tư lợi, bao trai trẻ, nói con gái bà lạm tình, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, nói con gái bà nhiều tuổi như thế còn đi tìm một thằng sinh viên ít tuổi hơn.”
“Ông biết đó đều không phải là sự thật.” Phùng Thục Quân vội phản bác: ” Nó không phải người như thế.”
“Tôi biết thì có ích lợi gì?!” Hàng Đề Vân bóp eo, đi quanh một vòng:
“Bà có biết sau chiều nay, sự việc này sẽ ảnh hưởng đến công ty như thế nào không? Hội đồng quản trị có ý kiến rất lớn với Hàng Cẩm, sau này sẽ khó làm việc ở công ty, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ vào nó, một đám người trong giới rảnh rỗi sẽ chỉ vào nó bảo là người không tiết chế, nhân viên trong công ty lấy đó làm tiêu đề buôn chuyện sau mỗi bữa ăn, tất cả chúng nó nhìn chằm chằm vào, không còn cuộc sống riêng nữa.”
“Vậy ông giúp nó đi.” Phùng Thục Quân kéo tay áo ông.
“Ai giúp được nó.” Hàng Đề Vân chỉ về hướng phòng bệnh: “Gieo gió gặt bão! Nó chỉ cần chia tay với thằng nhóc kia thì sẽ không có chuyện gì hết.”