Lục Vận Phục gọi mười mấy cuộc đến, Hàng Cẩm không nghe máy, sau đó nhận điện thoại từ Đằng Bình và luật sư Trương, cô ra khỏi phòng, đi đến cửa sổ cuối hành lang hít một hơi thật sâu, lúc quay lại gặp được hai vị cảnh sát đang theo dõi vụ án của Lý Bằng Tường.
Hai vị cảnh sát đến lấy lời khai của Tracy, sau đó đến tìm Trần Lâm và Hàng Cẩm ghi lời khai, Sau khi xác nhận lời khai trong hồ sơ đúng với đoạn video của camera giám sát, hai cảnh sát rời đi.
Lục Vận Phục lại gọi đến, Hàng Cẩm đi đến hành lang dài ấn nghe máy, Lục Vận Phục lớn giọng hỏi: “Mẹ kiếp, là thật hay đùa, tôi không thể tin được.”
“Là thật” Hàng Cẩm nói.
Lục Vận Phục: “……”
“Không phải chứ, sao lại là cậu ta, đen như vậy, còn…”
Lục Vận Phục thấp giọng mắng chửi: “Má nó, hóa ra em thích da đen.”
Hàng Cẩm không nói gì, bây giờ không có tâm tình đùa giỡn với anh ta.
Lục Vận Phục hỏi cô bây giờ làm sao, có cần giúp gì không, nói chuyện Lý Bằng Tường đến công ty cô gây sự rất lớn, có thể ảnh hưởng đến việc sau này hợp tác sau này, nhưng nếu cần giúp đỡ, anh ta sẽ dùng quan hệ vốn có để giúp cô.
Hàng Cẩm nói cảm ơn, không cần.
Lục Vận Phục còn chưa kịp nói xong thì trợ lý nhỏ của anh ta đã chộp lấy điện thoại, nói với Hàng Cẩm: “Hàng tổng ơi! Cố lên, tôi ủng hộ chị, đừng quan tâm đến ý kiến cùng quan điểm của thế giới bên ngoài, mọi người đều có quyền thích và được thích, không ai có quyền can thiệp, người chị thích nhất định rất tốt đẹp, cho nên…chị không được bị đánh bại, tôi ủng hộ, có gì cần giúp đỡ hãy cứ gọi cho sếp Lục nhé.”
“Không cần cô xum xoe, lại còn dùng tên tôi, có phải ngứa da rồi không hả?”
“Không có, tiện thể nói qua thôi.”
“Thuận miệng như vậy? sao không thuận miệng đem người khác vào?”
“Được rồi rồi rồi, Hàng tổng, có cần gì hãy gọi cho tôi, chị xóa số sếp Lục đi nhé.”
“Đan Hiểu Sương!”
Hai người cãi nhau ở đầu bên kia điện thoại, Hàng Cẩm mím môi nói “Không sao đâu” rồi cúp máy. Lúc cô quay về phòng bệnh, Trần Lâm vừa rút kim xong, cậu đang nằm trên giường bệnh nghe điện, thấy cô đi vào, cậu nói ngắn gọn vài câu rồi cúp điện thoại.
“Hoàng Hán Thanh gọi đến, hỏi đang nằm phòng nào, muốn đến thăm. “
Cậu chủ động giải thích, “Tôi không cho đến.”
Hoàng Hán Thanh đang thực tập tại công ty tài chính, bị cấp trên lạm dụng hàng ngày. Làm việc thêm giờ là chuyện thường tình, thỉnh thoảng cậu ta cũng bị ngược đãi, sếp nữ biến thái, đồng nghiệp nam kỳ quặc, nói rằng đi làm như đi vào địa ngục.
Nhưng không khí thực tập của Trần Lâm ở công ty rất tốt, cấp trên của cậu rất hợp lý và tốt bụng, đồng nghiệp cũng thân thiện hòa thuận, hay buôn chuyện một chút, nhưng đều không có ý xấu, chẳng vì sự việc phát sinh vào chiều nay, mọi người cũng nhắn tin hỏi cậu sao rồi, không hỏi về việc tư của cậu cùng Hàng Cẩm.
“Đi ra ngoài ăn cơm.” Hàng Cẩm thấy nơi cắm kim của cậu còn nhỏ ít máu, đưa ngón tay ra đè lại.
Trần Lâm đặt cằm lên gáy cô: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
“Cũng biết trước rồi.” Hàng Cẩm bình thản nói:
“Mấy ngày nay cậu ở nhà dưỡng thương cho tốt, những việc khác không cần quan tâm.”
Cô chỉ đang nghĩ, nếu biết trước có kết cục này, vậy ngay từ đầu cô đã không chia tay với Trần Lâm.
“Sự việc của Lý Bằng Tường có thể sẽ ảnh hưởng xấu đến công ty.” Trần Lâm ngẩng đầu nhìn cô, vuốt ve má cô: “Chịu đựng qua khoảng thời gian này là tốt rồi.”
“Nên lo cho mình thì hơn.” Hàng Cẩm nhìn chằm chằm vào tay trái cậu: “Bác sĩ nói, nếu dưỡng thương tốt cũng không linh hoạt được như trước, làm bị thương đến cơ, phải chịu đau rất lâu.”
“Chị đang đau lòng vì tôi?” Cậu cười cọ cọ mặt vào má cô.
“Đúng vậy.”
Hàng Cẩm bị cọ nên hơi nghiêng đầu đi, mái tóc đen dài của cô buộc sau đầu, áo sơ mi trắng và quần trắng, ăn mặc lịch sự, khuôn mặt trang điểm tinh tế, đôi mắt luôn trong veo, lúc này hiếm có tia dịu dàng trong mắt:
“Lúc nhìn thấy cậu chảy máu, tôi không hiểu vì sao, tên nhóc này luôn xúc động như vậy.”
Cô gọi cậu là tên nhóc.
Trần Lâm cười rộ lên, thò lại gần hôn cô: “Chị gọi tôi là gì?”
Từ trước tới nay chưa bao giờ gọi cậu kiểu thân mật là nhóc con hay tên nhóc, làm trái tim cậu rung rinh mềm nhũn.
Hàng Cầm cắn môi dưới cậu: “Đi ăn cơm.”
“Lớn như vậy, lần đầu có người gọi tôi là tên nhóc.” Trần Lâm cười dùng một tay ôm cô:
“Thật sự ngoài nhỏ tuổi ra, chỗ nào cũng không nhỏ mà.”