Vân Mạt cũng ngồi xuống theo, hướng về phía Tần Mộc bĩu môi, thì thầm: "Có nội ứng, ở quầy số 7."
Tần Mộc nhìn theo tầm mắt cô, bên ngoài có năm tên cướp, tất cả đều bịt mặt, trùm kín đầu bằng mũ trùm màu đen. Những tên này không hề sợ hãi, vừa đi đi lại lại vừa giơ cao súng ngắn trong tay.
Tên cướp cầm đầu bắn vào hệ thống camera giám sát ẩn.
"Xẹt... xẹt..." Màn hình lập tức tối đen.
Vừa rồi Vân Mạt đã quan sát, ngay lúc đám cướp xông vào, một người đàn ông ngồi trong góc hẻo lánh kia vừa điền đơn vừa gọi điện thoại, ngón út giống như vô tình hướng về phía cửa rồi móc móc hai cái.
Người đàn ông này đội mũ, tóc mái che mắt, còn đeo thêm một chiếc kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, nên Vân Mạt không thể nhìn rõ tướng mạo ông ta.
Lần cướp này rõ ràng là đã nghiên cứu kỹ địa hình, trước đó còn làm nhiều công tác chuẩn bị.
Năm người bên ngoài, một người nội ứng ẩn vào trong đám con tin.
Không bao lâu sau, hai tên cướp cầm theo túi đến quầy số 7, yêu cầu nhân viên công tác bên trong xếp tiền vào đầy túi.
Mà hai tên cướp khác thì quyết đoán nổ súng, bắn gục hai bảo vệ, đồng thời, khống chế nốt hai người còn lại.
Hành tinh Trung Ương đã yên bình quá lâu, công tác thường ngày của bảo vệ cũng chỉ là phối hợp với người máy duy trì trật tự, mà người máy lại bị thiết lập ba định luật không cho phép xâm hại đến con người. Bây giờ cục diện thành thế này, cộng thêm bị súng dí vào đầu, trong lòng bảo an ngay cả một chút ý nghĩ muốn phản kháng cũng không có.
Vân Mạt lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra, chính bản thân cô cũng là một người da thịt mỏng manh, nhiều lắm cũng chỉ được tính là thân thủ có chút linh hoạt, cô vẫn chưa tự tin đến mức cho rằng mình có thể tránh thoát được súng đạn. Huống chi, đối diện lại là một đám đàn ông cường tráng.
Có lẽ là tiếng nức nở và tiếng quát tháo trong đại sảnh đã tăng thêm sự hồi hộp cho đám cướp. Một tên cướp đạp về phía người đàn ông gần nhất, còn nổ một phát súng lên trần nhà.
"Ầm." Tiếng súng vang lên, đám người lại càng run sợ.
"Không muốn chết thì câm miệng lại cho ông."
"Lão tam, chớ có nhiều chuyện." Tên cướp cầm đầu ngăn lại động tác của gã, sau đó bình tĩnh nói với đám con tin: "Chúng tôi chỉ cầu tài, hy vọng rằng các người sẽ không gây thêm rắc rối, nếu không..."
Nhưng mà chính cái ngữ điệu bình tĩnh này lại khiến lòng người càng thêm sợ hãi. Lưu manh được chia thành hai loại: lưu manh có văn hóa và mãng phu vô văn hóa, tất nhiên loại trước càng có uy hiếp hơn.
Quả nhiên, gã vừa nói xong thì đã tung một quyền về phía bảo vệ. Bảo vệ trượt xuống đất, dưới thân mà một bãi máu.
Mọi người càng cẩn thận hơn, không dám lộn xộn thêm chút nào, trong lúc nhất thời tất cả đều câm như hến.
Hai tên cướp trước quầy đã sớm lấy tiền xong, bọn chúng có người tiếp ứng nên động tác rất mau lẹ. Trước sau tổng cộng chưa đến ba mươi giây, bọn chúng dường như đã lấy tất cả tiền mặt và thẻ ATM không định danh của ngân hàng.
"Lão đại, xong rồi."
Tên cướp xách một túi to đi ra ngoài, cái gã gọi là lão tam kia đi đến bên cạnh một người phụ nữ đang ngồi xổm, trong lòng ôm chặt một cái túi vẻ mặt đầy cảnh giác.
Lão tam nhìn độ phồng của cái túi, mà người phụ nữ này lại ôm chặt như thế, chắc chắn bên trong có không ít tiền. Gã giơ tay ra đoạt lấy.
Người phụ nữ ôm chặt không buông tay: "Đây là tài chính quay vòng của công ty, không thể đưa cho các người được."
Lão tam dùng sức kéo mạnh một cái, thân thể người phụ nữ đổ về phía gã, nhưng vẫn ôm chặt túi tiền trong tay.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi cảnh báo, chứng tỏ cảnh sát liên hành tinh sẽ lập tức tới đây.
Lão tam thẹn quá hóa giận, nhấc chân đạp vào người phụ nữ: "Đồ tiện nhân này, bỏ tay ra cho ông."
Người phụ nữ không biết lấy dũng khí từ chỗ nào, chẳng những không buông tay ra mà còn nhào thẳng tới xé rách khăn trùm đầu của người đàn ông, một khuôn mặt râu ria xồm xoàm lộ ra.
"Mày muốn chết à?" Lão tam thẹn quá hóa giận.
Một tên cướp khác giơ súng lên định bắn, Vân Mạt thở dài một hơi, nếu cô vẫn không ra tay, người này sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Chính là lúc này!
Ngay lúc cái tên lão nhị kia chuẩn bị nổ súng, Vân Mạt đang ngồi xổm lập tức vươn hai ngón tay ra điểm vào Nhuyễn ma huyệt ở giữa hai chân gã, lại đánh thêm một quyền về phía cánh tay của gã.
"Ầm." Mọi người đều chứng kiến tên cướp kia bỗng nhiên cả người mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất, ngay cả súng cũng bắn hụt.
Lão tam thấy thế thì sửng sốt: "Lão nhị, anh làm sao thế?"
Vân Mạt nhân lúc đám cướp chưa kịp chuẩn bị, đá rớt súng tên tay lão Tam, sau đó thuận đà tiến lên siết chặt cổ gã.
"Mày muốn chết à?"
Lão nhị giơ súng lên định nổ súng vào đầu cô, cô lăn một vòng sau đó lăn về phía sau người máy.
Trận đánh đấm này tổng cộng chưa đến hai mươi giây, lại giống như một liều thuốc kích thích khiến mọi người bắt đầu phản kháng.
Tần Mộc lén dán phù phòng ngự vào sau lưng ba người máy phục vụ, sau đó đứng một bên dùng giọng nói chỉ huy chúng xếp thành một hình tam giác, tạm thời chắn phía trước mọi người.
Âm thanh của cảnh sát liên hành tinh càng ngày càng gần.
Đám cướp đã cuốn cửa chống trộm lên, lão nhị, lão tam vội vàng đứng lên đi về phía cửa ngân hàng, định lái huyền phù tới tiếp ứng đám cướp rời đi.
"Không được, lão tam đã bị lộ mặt rồi, người chứng kiến quá nhiều, trước tiên cần diệt khẩu đã." Tên cướp cầu đầu cực kỳ bình tĩnh, lấy một quả bom đen nhánh từ trong ba lô ra.
"Lão đại, bên trong vẫn còn người của chúng ta." Lão tam rống lên.
"Không cần để ý, tôi sẽ giữ tiền lại cho người nhà bọn họ." Nói xong lời này, gã lập tức ném quả bom màu đen vào ngân hàng.
"Đi!" Không kịp đợi để quan sát bom nổ, năm tên cướp nhảy lên huyền phù, biến mất trong tầm mắt của đám cảnh sát liên hành tinh đến muộn.
Quả bom kia là phát minh mới nhất - bom đám mây. Tuy rằng uy lực kém hơn so với bom xuyên giáp, nhưng muốn giết vài con tin thì là chuyện quá dễ dàng.
"Đùng!"
Mọi người trong ngân hàng nhìn Bom đám mây đã nổ tung trên không trung, trong mắt đều không thể che giấu được sự tuyệt vọng.
Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần máu thịt lẫn lộn, không ngờ rằng ba người máy phục vụ lại chặn được sóng xung của bom.
Dường như đám người được một kết giới vô hình che chắn, linh kiện của người máy bị nổ thành từng mảnh nhỏ mà bọn họ ngoại trừ vết thương trên da thịt, thì không có thương vong.
Sau khi sống sót sau tai nạn, đám người mừng như điên ôm chầm lấy nhau, khóc thành tiếng...
"Phốc."
Vân Mạt phun ra một ngụm máu lớn, cô cảm giác được ánh sáng công đức đang tụ hội trên người mình, nhưng Nguyên thần vất vả lắm mới khôi phục được một chút, lại có xu hướng tệ hơn.
"Mẹ nó, quá thua thiệt mà." Trước khi ngất đi, Vân Mạt chỉ kịp lẩm bẩm một câu.
Tần Mộc vội vội vàng vàng quên nỗi khiếp sợ đi, luống cuống tay chân đưa cô quay về bệnh viện số 3.
Lúc tỉnh lại, Vân Mạt lập tức tiếp nhận điều tra theo thủ tục của cảnh sát.
Cũng không hỏi quá nhiều vấn đề, chỉ hỏi mấy vấn đề xoay quanh tướng mạo của đám cướp, sau khi hỏi xong thì rời đi ngay lập tức.
Nhưng mà, có một nữ cảnh sát tên là Khương Lôi, dường như rất có hứng thú với Tần Mộc.
"Bác sĩ Tần, Đại học Y dược Liên bang của anh ở ngay bên cạnh học viện của chúng tôi." Sau khi thu hồi máy ghi âm, Khương Lôi vừa đi ra cửa vừa nói.
"Đúng vậy." Cách trả lời của Tần Mộc có chút câu nệ, đối với nghi vấn mà cảnh sát đưa ra, anh ta vô thức căng thẳng.
"Nhà anh có bao nhiêu người?" Khương Lôi hỏi.
"Bốn người." Tần Mộc cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa rồi đâu có câu hỏi thế này đâu.
"Đều sống ở hành tinh Trung Ương à?" Khương Lôi lại hỏi: "Nhà tôi ở Hi Thụy Thiên, cách nhà anh không xa đâu."
"Thật ư? Nói không chừng về sau chúng ta sẽ thường xuyên đụng phải nhau."
"Anh lưu lại số điện thoại của tôi đi, có chuyện gì có thể gọi thẳng cho tôi." Khương Lôi nói xong thì trao đổi thông tin liên lạc với Tần Mộc.
"Ồ." Tần Mộc cũng không nghĩ nhiều, xoay người liền đi tìm Vân Mạt.
"Ơ, bác sĩ Tần, có người nhìn trúng anh à?" Vân Mạt trêu chọc anh ta.
"Hả? Ai thế?"
Tần Mộc phản ứng chậm nửa nhịp. Anh ta bỗng nhớ lại đoạn đối thoại lúc nãy, vỗ đầu: "Tôi bảo mà, sao cô ấy lại đột nhiên hỏi nhiều vấn đề như thế, hóa ra là có ý với tôi. Cô nói xem, bây giờ tôi đuổi theo tìm cô ấy, liệu còn kịp không?"
Vân Mạt bĩu môi: "Anh chậm nhiệt thật đấy, nhưng mà tôi đề nghị anh không nên đuổi theo."
Tất nhiên Tần Mộc sẽ không đuổi theo thật, anh ta kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, tò mò hỏi: "Vì sao?"
"Cô ấy không hợp với anh." Vân Mạt nói.
"Ồ? Cô chưa gặp cô ấy bao giờ, sao lại biết chúng tôi không hợp?" Tần Mộc không tin.
"Bây giờ anh tai má phiếm hồng, lúc này mà có hoa đào, thì chỉ có đào hoa kiếp thôi. Nếu không tránh, hao tài thì không nói, còn có thể khiến anh thân bại danh liệt." Vân Mạt chậm rãi nói.
Tần Mộc: "..."
"Mấy người xem bói các cô, có "thuyết không được nói dối" không?"
Vân Mạt: "Ồ, đó là thuyết của Phật giáo mà. Nhưng mà lời nói dối thiện ý cũng là một cách giúp đỡ người khác."
Tần Mộc giật mình: "Cô có thiếu tiền không? Hay là cô tính cho tôi một quẻ nhé?"
Vân Mạt: "800 tinh tệ hả?"
"Được."
Vân Mạt gật đầu, lấy ba đồng xu vừa rút từ ngân hàng ra, cảm xúc không tệ, cô trực tiếp ném lên sáu lần.
"Nội quái là Tốn, ngoại quái là Càn, quẻ số 44: Phong Thiên Cấu (1). Cấu: Nữ tráng, vật dụng thú nữ*." Vân Mạt chợt nhíu mày: "Rõ chưa? Cô ấy không thích hợp với anh."
*"Cấu: Nữ tráng, vật dụng thú nữ" có nghĩa là: Gặp gỡ: Con gái cường tráng, đừng cưới nó (cũng có nghĩa là tiểu nhân đang lúc rất mạnh, đừng thân với nó).
Tần Mộc: "..."
Chỉ một câu thế mà 800 tinh tệ?
- ------
Lucas: Nếu có thắc mắc, vui lòng tìm hiểu kỹ hơn tại: