Không biết có phải do bị Khương Nhập Vi kíƈɦ ŧɦíƈɦ hay không mà tới giờ ăn trưa, Lâm Mạc Trì lại quyết đoán đi tới góc này.
Khương Nhập Vi không định rời đi, chỉ liếc mắt nhìn cậu. Lâm Mạc Trì cũng không để ý tới cô mà chỉ chăm chăm nhìn thẳng người kia.
"Đường Xuân Sinh, cậu rảnh không?"
Trái tim Khương Nhập Vi như bị vật gì đâm vào, hai tay nắm chặt trong túi.
Ba chữ ấy thân thuộc xiết bao mà cũng thống khổ xiết bao.
Cả buổi sáng A Tước chỉ lật sách, không nhanh không chậm, một quyển rồi lại một quyển, gần tới trưa thì giở xong từng tờ một, nhìn qua toàn bộ sách vở trên bàn lẫn trong ngăn kéo.
Khương Nhập Vi cũng quan sát nàng qua khóe mắt cả buổi sáng. Nàng như chìm đắm trong thế giới của mình, cũng không theo bài giảng của cô giáo, chỉ lầm lũi giở sách. Nghĩ đến Đường Xuân Sinh phóng khoáng như vậy, bây giờ lại bị nhốt trong thân thể và linh hồn cứng nhắc không chút thú vị ấy, Khương Nhập Vi rất hận. Cô thậm chí còn mong cô giáo nhìn thấy, hỏi A Tước một câu thật khó, sau đó cô có thể xem trò vui.
A Tước nhẹ nhàng thu lại bài thi trên tay, chậm rãi vuốt ve nét bút chì trên đó, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Không rảnh."
Khương Nhập Vi sửng sốt, thiếu chút nữa phá ra cười. Cô luôn luôn giận dỗi vì Đường Xuân Sinh tính tình hồn nhiên, đặc biệt là trong ứng xử với Lâm Mạc Trì, Đường Xuân Sinh đều quá mức vô tư, khiến hai người họ không thực sự xa cách —— về điểm này, phải mãi sau Khương Nhập Vi mới nhận ra. Cô từng cảm thấy chướng mắt không hài lòng, thậm chí là chen vào giữa hai người, kỳ thực cũng chỉ là ghen tuông mà chọc phá thôi.
Lâm Mạc Trì cũng không nghĩ nàng sẽ trả lời như vậy, không khỏi ngẩn ra.
"Nghe chưa, " Khương Nhập Vi lấy hộp cơm từ trong ngăn kéo, miễn cưỡng đứng dậy, "Bọn tôi muốn đi ăn."
Lâm Mạc Trì nhìn qua: "Cậu đi trước, tôi nói với cậu ấy mấy câu."
Khương Nhập Vi nhướn mày, lại thấy A Tước vẫn đang ngồi không đứng dậy theo cô, đột nhiên liền cảm giác mình có hơi vô duyên: "Tùy cậu." Nói xong cô liền xoay người đi ra cửa sau.
Trước khi rời khỏi phòng học, cô quay về đưa mắt nhìn, Lâm Mạc Trì đã ngồi ở chỗ cô, A Tước vẫn giữ nguyên tư thế. Trong lớp ồn ào, cô không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Nói gì thì cũng không liên quan tới cô, đó là A Tước, không phải Đường Xuân Sinh.
Khương Nhập Vi cùng bạn bè ra căng tin ăn cơm, cô cố tình ngồi gần cửa chính, sau đó ăn mà không biết vị, đôi mắt thỉnh thoảng quét về phía cửa, nhưng không thấy hai người kia đi vào.
Có lẽ Lâm Mạc Trì sẽ dẫn A Tước ra chỗ khác ăn, Khương Nhập Vi nghĩ, ép mình thu hồi ánh mắt, lúc này tiếng bạn bè trò chuyện không khỏi đi vào tai cô.
"Nghe nói trường sẽ tổ chức quyên tiền, cậu đóng góp bao nhiêu?"
"Có thể đóng bao nhiêu thì đóng chứ, thật quá đau thương..."
"Mà mấy bữa trước còn tổ chức triển lãm ở chỗ chúng ta, cậu có tới xem không?"
"Không có thời gian a, nghe nói rất đông?"
"Đúng vậy, tiếc là tôi cũng không đi được."
"Quá đáng tiếc..."
"Vậy thì..."
Khương Nhập Vi lắng nghe, đũa cũng chậm lại, cuối cùng cô buông đũa nhìn hai người kia: "Chuyện gì vậy?"
"Cậu không biết?" Có người quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô, lại nói, "Nga, cậu về quê, có thể không biết."
"Rốt cuộc làm sao vậy? Quyên tiền cho chỗ nào?" Khương Nhập Vi vội vã hỏi.
"... Động đất đấy, sợ thật,... Tất cả đều bị tàn phá, tổn thất quá lớn a..."
Trong tai đột nhiên vang lên từng đợt tiếng ve kêu, Khương Nhập Vi mờ mịt nhìn môi bạn cô mấp máy, những lời này chỉ đứt đoạn truyền tới tai cô, như thể sương mù phủ núi, không rành mạch. Cô nghiêng đầu, vỗ vỗ tai vài cái.
"Cậu làm sao vậy?" Bạn cô thấy hành động kỳ quái của cô, hỏi.
"Tai khó chịu, cậu vừa nói gì tôi không nghe rõ." Khương Nhập Vi cười cười, "Cậu nói lại đi."
"Là chuyện đó... Sao, đài truyền hình đưa tin mà, cậu không biết thật a." Cô bạn chậc chậc lưỡi, "Mấy ngày nay cậu cùng Đường Xuân Sinh đi đâu vậy, các cậu hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài à?"
Mặt Khương Nhập Vi trắng bệch, tai càng ù thêm, cô vẫn không thể nghe rõ bạn cô đang nói về chỗ nào xảy ra chuyện gì.
"Tôi ăn xong rồi, các cậu cứ từ từ ăn." Khương Nhập Vi cầm hộp cơm chạy ra ngoài, bát không buồn rửa, một hơi chạy tới phòng học.
Trong phòng học đã chỉ còn lại một mình A Tước, nàng như một pho tượng điêu khắc, dường như không cử động suốt sáng.
"Đi rồi." A Tước hình như đang tính toán theo công thức gì đấy, đẩy nháp tới trước mắt Khương Nhập Vi, "Đúng không?"
Khương Nhập Vi ngây người nhìn dòng chữ ngay ngắn chỉnh tề tính toán theo công thức, A Tước hiển nhiên không quen dùng chữ số Ả Rập, vừa mới bắt đầu viết mỗi nét đều lộ ra vẻ vụng về, nhưng đến gần cuối, cũng đã thuần thục hơn rất nhiều, thậm chí viết số "3" cũng gần giống nét viết của Đường Xuân Sinh độc nhất vô nhị, nhìn như cái lò xo.
Còn nữa, nàng thế nhưng... tính đúng rồi.
Cũng phải, bài toán như vậy, Đường Xuân Sinh sẽ không tính sai.
Khóe mắt Khương Nhập Vi nóng lên, cô chậm rãi ngồi xuống, chậm rãi bình ổn nhịp thở, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Cậu ta nói gì với ngươi?"
A Tước suy nghĩ một chút mới nói: "Hỏi ta muốn đi đâu... học... Đại học."
"Ngươi trả lời thế nào?" Khương Nhập Vi xoay người nhìn nàng.
A Tước cũng chuyển người sang: "Theo ngươi."
Nhịp thở của Khương Nhập Vi dừng lại, chịu đựng ánh nhìn từ đôi mắt đạm mạc ấy, lại dường như không thể dứt ra nổi, như băng gặp lửa, trái tim Khương Nhập Vi lạnh đi rồi lại nóng lên.
"Theo ta, " Khương Nhập Vi nhếch môi, lại thôi, đột nhiên hỏi, "Vậy ngươi có lừa ta chuyện gì không?"
Ánh mắt A Tước không thay đổi: "Chuyện ngươi không cần biết đến, cần gì phải biết."
Khương Nhập Vi nhất thời nghĩ đến lí do đã khiến nàng không thể rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm giác mình vừa rồi đã quá mức căng thẳng. Có thể là do chuyện diễn ra mấy ngày hôm nay để lại đả kích quá lớn, khiến thân thể của cô lâm vào tình trạng báo động. Nhưng vừa rồi chạy một mạch đi, ù tai đã không còn.
Khương Nhập Vi nhìn bát cô còn chưa rửa: "Ngươi không đi ăn cơm?"
"Không sao cả." A Tước buông mắt.
Khuôn mặt Đường Xuân Sinh vẫn luôn thực sinh động. Ăn cơm là như cầu cơ bản của con người để tồn tại mà thôi, thế nhưng nàng luôn tỏ ra vui sướng không chút nào che giấu, chỉ là ăn thức ăn ngon, lông mày cũng cong lên vui vẻ, để người ta nhìn đã thèm ăn. Nhưng người trước mắt lại khiến tất cả trở nên tẻ nhạt vô vị. Khương Nhập Vi vươn tay ra, nắm cằm A Tước, xoay mặt nàng qua, nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi có thể dãi gió dầm sương, Đường Xuân Sinh không thể."
Cho dù mặt bị nắm đến méo đi, sắc mặt A Tước vẫn như cũ không đổi, nàng chỉ thấp giọng nói: "Làm càn."
"Làm càn?" Khương Nhập Vi nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười, "Ta cũng không phải chưa từng làm càn, ta sợ cái gì." Cô nhìn A Tước dường như đang nghĩ tới cái gì, sắc mặt thoáng đổi, không khỏi vội buông tay ra. Cô nhìn chằm chằm làn da bị chính mình nắm đến trắng bệch từng chút một hồng trở lại, hừ giọng, "Không cho phép ngươi bỏ đói Đường Xuân Sinh."
A Tước cau mày, tựa hồ có chút không thoải mái, sau đó mới nói: "Người kia, còn nói hắn sẽ không buông tay."
"Nga." Khương Nhập Vi không chút để ý nói, "Ngươi cảm thấy hắn thế nào?"
Ngoài dự liệu của cô, A Tước gật đầu: "Rất có tiên cốt."
Khương Nhập Vi không khỏi thẳng người lại, trợn mắt: "Ngươi coi trọng hắn?"
A Tước lạnh nhạt nói: "Hắn là người phàm trần."
"Ha ha, " Khương Nhập Vi cười nhạt, "Nghe nói thần tiên đều vô tình, quả nhiên là vậy."
"Ngươi biết là tốt rồi." A Tước lại nói.
"Người ta thích cũng không phải là ngươi, không cần cảnh tỉnh ta." Khương Nhập Vi tiếp tục cười nhạt, xoay người đi ra cửa rửa bát.
Tuy đã nghĩ Lâm Mạc Trì sẽ tìm đến cô, nhưng cô không ngờ đang trên đường đi rửa chén thì bị cậu chặn lại.
"Chúng ta nói chuyện đi." Mắt Lâm Mạc Trì đỏ lên, kéo cô qua một bên.
"Đừng lôi thôi nữa." Khương Nhập Vi gạt tay cậu ra, không nhịn được nói.
Lâm Mạc Trì nhìn cô, không nói gì.
Khương Nhập Vi xoay người định đi, lại bị ngăn lại, cô nghe thấy cậu nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Nhập Vi nhìn cậu, trái tim bỗng trầm xuống.
"Cậu làm sao vậy?" Lâm Mạc Trì hỏi, lại nói, "Cô ấy làm sao vậy?" Cậu thấy Khương Nhập Vi vẫn không nói gì, lại thêm một câu, "Các người làm sao vậy?"
Khương Nhập Vi lập tức sắc bén hỏi vặn lại: "Cậu muốn bọn tôi làm sao vậy?"
"Các người không phù hợp." Lâm Mạc Trì đẩy đẩy kính, mặt kính lóe lên tia sáng sắc bén: "Cậu bây giờ như một con nhím vậy, cô ấy lại hoàn toàn không giống chính mình."
Khương Nhập Vi nhíu mày. Cô cho rằng A Tước không rời chỗ nửa bước cả sáng chỉ là do thói quen và cũng muốn làm quen với môi trường của Đường Xuân Sinh, cũng vì không muốn người khác nhận ra có gì khác lạ. Vì vậy, cả sáng cô cũng ngồi một chỗ hệt như A Tước. Học sinh hầu hết đều chúi đầu vào bàn học, nếu như không phải cố ý, cũng không nhân ra có gì khác thường.
Nhưng Lâm Mạc Trì không như vậy. Khương Nhập Vi nghĩ Lâm Mạc Trì thích Đường Xuân Sinh, dù cậu không lại gần trò chuyện, cô cũng rất nhiều lần bắt gặp ánh mắt nhìn lén của Lâm Mạc Trì. Trước chỉ là vì ích kỷ mà không nói cho Đường Xuân Sinh, mà Đường Xuân Sinh cũng vô tư, cho dù thỉnh thoảng nhận được ánh mắt của người kia cũng chỉ đáp lễ bằng một nụ cười thân thiện, không thể nhận ra bao nhiêu khát vọng trong đó.
Chỉ có Khương Nhập Vi mới biết, khát vọng trong mắt Lâm Mạc Trì là gì.
"Hôm tết các người đi đâu?" Lâm Mạc Trì lại hỏi dồn.
"Liên quan gì đến cậu?" Khương Nhập Vi hỏi ngược lại, "Cậu ấy không thích cậu, thôi hão huyền đi."
"Lẽ nào các người thật sự..." Vẻ mặt Lâm Mạc Trì như sắp tan vỡ, giọng nói cho thấy cậu không thể tin nổi.
"Cũng không liên quan tới cậu." Khương Nhập Vi tiếp tục phản công, "Còn chẳng bao lâu nữa là thi đại học, nếu như không muốn chẳng có gì trong tay thì nên tập trung học đi."
Lâm Mạc Trì thấy cô nói xong là định bỏ đi, nhịn không được tiến lên phía trước một bước: "Các người là không bình thường, vi phạm nhân luân, không sợ bị báo ứng sao?"
Thân thể Khương Nhập Vi rúng động, cảm thấy kẻ này nho nhã có lẽ thật sự có đôi chút "Tiên cốt". Cô quay đầu lại nhếch miệng, nhẹ giọng mắng: "Đồ mồm quạ đen."
Nếu như biết cái giá phải trả để A Tước thoát khỏi tranh vẽ là khiến Đường Xuân Sinh tan thành cát, cô nhất định không sẽ thích nàng.
Như vậy, có lẽ sẽ không đau đớn như lúc này.
Khương Nhập Vi vừa đi, vừa vỗ vỗ tai.
Trong tai tiếng u u lại nổi lên, như thật sự có con ve trốn ở trong, mỗi lần cô bắt đầu suy tư liền quấy rầy cô, đau đớn tâm trí cô, nhưng mà ——