Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 63



Lần kế tiếp Khương Nhập Vi nhận thấy thân thể không ổn là chiều hôm ấy, vốn là một ngày thứ hai.

Tiết thứ ba theo thường lệ là họp lớp. Bình thường nếu như không gì đặc biệt, chủ nhiệm lớp sẽ nói mấy câu sau đó bắt đầu giảng bài thi cuối tuần trước. Đúng lúc cuối tuần trước nghỉ, không có bài thi, chủ nhiệm lớp ôm một hộp giấy đi vào.

Đầu tiên cô viết mấy chữ thật to trên bảng, Khương Nhập Vi nhìn mờ mịt không rõ, nghĩ là do giờ ra chơi cô vừa nằm sấp xuống đè lên mắt, liền chờ một chút. Nhưng chờ lúc lâu sau mà chữ trên bảng chữ vẫn như có làn sương trắng ngưng tụ, cả bảng cũng chỉ thấy lờ mờ.

"Chữ trên bảng là gì?" Cô đẩy đẩy A Tước, hỏi.

A Tước liếc nhìn cô một lần, không nói gì.

Khương Nhập Vi cũng không nói, chẳng lẽ nàng không đọc được chữ giản thể, thế thì cả ngày hôm nay nàng đã đọc cái gì.

Trong lúc đó, chủ nhiệm lớp bắt đầu nói. Ngữ khí cô thực trầm trọng, cả lớp lặng ngắt như tờ.

Khương Nhập Vi há miệng thở dốc, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Cô sợ đến nói không ra lời.

Bởi vì cô đã nhìn không rõ chữ trên bảng, cũng nghe không rõ lời của cô chủ nhiệm, đang trong lớp mà cô như bị bao phủ trong một tầng bọt biển trong suốt, tất cả đều mơ hồ không rõ.

Cô lại đẩy đẩy A Tước, thậm chí nắm cánh tay của nàng không buông.

Bàn tay cô run rẩy, A Tước nhíu mày, nắm lấy tay cô, chần chờ một chút, mới nhẹ nhéo lên đó.

Tức khắc Khương Nhập Vi thấy rõ chữ trên bảng "Nắm tay đồng tâm, cùng qua gian khó" tám chữ lớn, cùng lúc đó, âm thanh trong tai cũng bắt đầu ngưng lại. Hóa ra là động đất, thành phố ở tâm trận động đất đã bị tàn phá, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Cả nước đều đang tiến hành quyên tiền ủng hộ.

Ngũ thức trở về, Khương Nhập Vi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thấy lớp trưởng đã dẫn đầu đi lên phía trước quyên tiền, vội đi theo. Cô chưa từng nghe qua tên thành phố ấy, nhưng tình hình có vẻ thực nghiêm trọng. Cô lại liếc mắt về phía A Tước, A Tước vẫn luôn bất động thanh sắc, cô cũng không rõ trong đầu đối phương có phải đang đầy thắc mắc, có hiểu chuyện gì đang diễn ra hay không.

Nghĩ đến bữa sáng là tự cô trả, Khương Nhập Vi đột nhiên hiểu ra, trưa nay A Tước không ăn cơm có lẽ chỉ là vì không có tiền mà thôi. Nghĩ vậy cô chia tiền ra nhét một nửa vào tay A Tước.

Tiền có thể là thứ bẩn thỉu nhất trên đời, A Tước cầm ở trong tay lại càng cau mày.

"Ngươi đi theo sau ta, nhét tiền vào thùng trên kia." Khương Nhập Vi nhỏ giọng nói với nàng.

"Vô dụng mà thôi." A Tước thấp giọng nói.

Dường như còn có tiếng thở dài, Khương Nhập Vi cũng nghi ngờ cô đã nghe lầm: "Sao lại vô dụng, ít góp thành nhiều, có thể dùng để cứu tế, xây lại nhà cửa a."

"Người chết đi cũng không thể trở về." A Tước nhìn cô, nói.

"Động đất là thảm họa tự nhiên, không do ai gây nên cả." Khương Nhập Vi cũng nhịn không được thở dài, tự nhận thấy người phàm trần thật nhỏ bé. Nhưng người bên cô không phải là người phàm trần a. Trái tim Khương Nhập Vi khẽ động, liền trợn mắt nhìn A Tước, trong mắt đầy phấn khởi, "Ngươi —— có cách nào không?"

A Tước buông mắt: "Không có."

"Đừng nói thế." Khương Nhập Vi nắm cổ tay A Tước, đột nhiên trở nên phấn khởi, "Suy nghĩ một chút, nếu như ngươi có thể đảo ngược thời gian, động đất sẽ không xảy ra a, cứu người còn hơn xây Phật tháp bảy tầng."

"Ta không thể đảo ngược thời gian." A Tước lắc đầu.

"Cũng phải, nếu như ngươi có thể đảo ngược thời gian thì đã quay lại lúc trước khi vừa đăng vách nhập họa, như vậy sẽ không có ta cản trở ngươi phi thiên." Khương Nhập Vi nhịn không được mỉa mai nói.

"Như vậy, cũng sẽ không có Đường Xuân Sinh." A Tước thấp giọng nói.

Khương Nhập Vi nhịn không được toàn thân run rẩy, mắt phủ sương mờ đi: "Như vậy không phải cũng sẽ không có ta —— đều không tồn tại thì đã tốt rồi."

Đều không tồn tại, giống như một giấc mộng, tỉnh dậy là tan biến, cho dù có bao nhiêu tiếc nuối với người trong mộng cũng chỉ là khách qua đường trong thoáng chốc, vậy cũng thật tốt.

"Ngươi mong —— mình chưa từng tồn tại trên đời?" Ánh mắt A Tước rốt cục có chút biến đổi, nhưng rất nhanh trở về yên ả như miệng giếng, chăm chú nhìn vào, có thể nhìn thấy nét u tĩnh sâu không thấy đáy.

"Ta mong nếu như ngươi có thể thì hãy giúp họ." Khương Nhập Vi không đợi nàng trả lời đã đứng lên, đã đến lượt các nàng.

Mà đến khi cả lớp đã quyên góp xong, chủ nhiệm lớp đã ôm thùng giấy rời khỏi phòng học, A Tước mới đáp.

"Không được gì thì không cần ra sức làm gì."

Để A Tước giả làm Đường Xuân Sinh ngồi trong lớp vì muốn gây khó dễ cho nàng, nhìn nàng mất mặt, nhưng mà một ngày học đã trôi qua, người như đứng đống lửa, như ngồi đống than lại là Khương Nhập Vi.

Cũng là do cả một ngày chỉ ngồi, cũng không mở miệng, cơm còn không ăn, đã là đủ kín đáo, ngay cả mọt sách kia cũng không nhìn qua nữa. Mà vì ngồi quá gần, cả ngày tâm trí Khương Nhập Vi đều trôi lơ lửng, không lên cũng không xuống.

Tan lớp buổi tối, Khương Nhập Vi rốt cục thở một hơi thật dài, cô không để ý tới A Tước nữa, cũng quyết định không về làm bài thi, mà mặc quần áo gọn nhẹ đi ra, chuẩn bị chạy bộ về.

Cô muốn làm gì đó để đỡ phải nghĩ ngợi nữa.

Trên ngã tư đường là tốp năm tốp ba học sinh cùng người đi đường, khó tránh khỏi sẽ có những ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô chạy. Nhưng Khương Nhập Vi không để bụng, chỉ là chạy được một đoạn, cô lại không thể không nghĩ gì, thậm chí còn nhớ về Đường Xuân Sinh chạy trên sân thể dục. Mỗi lần nàng chạy, nam sinh nhìn lén càng ngày càng nhiều, thậm chí sau còn trắng trợn táo tợn mà nhìn thẳng. Mà Đường Xuân Sinh chưa bao giờ biết khi chạy thân thể nàng đẫm mồ hôi, đôi môi đỏ thắm, còn có lồng ngực kịch liệt phập phồng là cảnh tượng như thế nào chứ.

Khương Nhập Vi cắn răng, chạy nhanh hơn. Gió lạnh quật vào mặt, rất lạnh mà cũng rất đau.

Đêm đông, chạy nhiều cũng không nóng, Khương Nhập Vi chạy nhiều vòng quanh tiểu khu, thẳng đến khi bảo vệ đi qua, cô mới ngừng tự giày vò chính mình.

Đầu tóc đã đẫm mồ hôi, trong lớp quần áo dày, nội y đều đã ướt đẫm, mặc rất khó chịu. Dù đã rất muộn, Khương Nhập Vi vẫn quyết định tắm rồi ngủ một giấc.

Vừa mở cửa chính, trong phòng khách không hiểu sao còn sáng đèn, thực tối, lại đủ để phủ quanh thân ảnh người kia đang đứng.

Khương Nhập Vi sửng sốt.

"Ngươi còn chưa ngủ?" Cô nói xong lập tức ngậm miệng. Người đã không cần ăn cơm ắt hẳn cũng không nhất thiết phải ngủ đi.

Khi đi qua chỗ nàng, cô bị A Tước kéo lại.

Khương Nhập Vi có chút kinh ngạc. Bởi vì A Tước mà nàng biết cực kì cao lãnh, cũng tuyệt đối không phải loại người sẽ chủ động.

A Tước kéo cô lại nhất thời không nói gì, chỉ là đứng rất gần.

"Làm gì vậy?" Khương Nhập Vi nhăn mày, hỏi nàng.

A Tước lại đột nhiên lại gần, tay đưa lên trán cô.

Khương Nhập Vi mạnh lui một bước, bởi vì A Tước còn đưa tay nhẹ lau trán cô.

"Đây là mồ hôi?" A Tước nhìn giọt nước trên đầu ngón tay, mở miệng hỏi.

Khương Nhập Vi nhịn không được trợn trắng mắt: "Lời vô nghĩa, trời đang không mưa." Sau đó cô lại lui một bước. Màn này thật đã khiến cô có chút không thoải mái, cả ngày A Tước đều mang dáng dấp không dính nửa điểm phàm trần tục khí, lúc này đột nhiên hứng thú với mồ hôi của cô, thế nào cũng quá quỷ dị. Nghĩ như vậy, toàn thân không khỏi càng khó chịu, cô bước nhanh rời khỏi A Tước, gần như là lao về phòng tìm quần áo thay.

Cuối cùng khi cô đi ra, liền thấy A Tước đã đứng ở cửa buồng vệ sinh.

"Ngươi làm gì vậy?" Khương Nhập Vi tức khắc càng cảm thấy kỳ quái.

A Tước lắc đầu, nhìn vẻ mặt cô cảnh giác mà cứ thế đi qua, nghiêng mình vào buồng vệ sinh.

Phía trong vang lên tiếng nước chảy, A Tước nghe một hồi lâu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Khương Nhập Vi vừa xả xong bọt xà phòng trên tóc, liền nghe thấy tiếng đóng cửa. Cô vội xoay người, vẻ mặt không tin tưởng nhìn A Tước.

Không đóng cửa là bởi vì cô vốn không nghĩ rằng A Tước sẽ đến mở cửa, mặc kệ hành động quái dị vừa rồi của nàng, cô cũng không nghĩ về hướng này. Mà A Tước đi vào rồi cũng chỉ quay lưng về phía cô đứng trước gương, giống như chỉ đến rửa tay mà thôi. Nhưng Khương Nhập Vi lại rất bối rối. Cô lõa thể đứng dưới vòi hoa sen, nhất thời cũng không biết nên ngồi xổm xuống hay mở miệng mắng nàng.

Trong phòng vệ sinh hơi nóng tràn ngập, mặt gương cũng mờ cả đi. A Tước không nhìn được gì, liền đưa tay phất giữa không trung, mặt gương tựa như vừa được lau qua, phản chiếu chân thật tất cả.

Nàng nhìn Khương Nhập Vi ở phía sau theo bản năng mà quay lưng về phía nàng, lại vẫn như trước cứng nhắc mà ngoái đầu nhìn nàng.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong gương, hai tay Khương Nhập Vi đang che trước ngực không khỏi lại chậm rãi trượt xuống.

Người đang đứng quay lưng về phía cô kia mang vóc dáng của Đường Xuân Sinh, khuôn mặt trong gương còn thấp thoáng cái lúm đồng tiền mờ nhạt.

Trong đầu Khương Nhập Vi "Ầm" lên một tiếng, đầu óc trống rỗng, tới khi tỉnh lại A Tước đã bị cô kéo vào làn hơi nước cuồn cuộn dưới vòi hoa sen, hai người toàn thân ướt sũng.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" A Tước bị cô đẩy áp lưng vào bức tường lạnh lẽo, cô thở phì phò lớn tiếng hỏi.

Đôi mắt A Tước đen thẳm như mặt nước yên ả dường như rốt cục cũng nổi sóng, từng đợt từng đợt, lại như nhìn vào biển khơi một mảnh mờ mịt không thấy bờ.

Khương Nhập Vi gắt gao đè lên người A Tước, toàn thân nóng bừng, cả người như sốt cao, trước mắt hoa lên choáng váng. Cô thấy Đường Xuân Sinh cười, lông mày cong lên, bên môi hai lúm đồng tiền càng in sâu. Vì vậy cô càng gấp gáp đè lên người nàng, tựa như muốn dồn hết bao thống khổ tích tụ trong lồng ngực ra ngoài. Cô lần tìm đôi môi của Đường Xuân Sinh, mong truyền toàn bộ nỗi thống khổ cho nàng, nói cho nàng biết xiết bao mong nhớ của mình dành cho nàng.

"Xuân Sinh..." Khương Nhập Vi thầm thì, siết lấy eo nàng, hướng lên trên lần sờ từng tấc.

"Đây là... sở cầu của ngươi..."

Khương Nhập Vi nghe thấy câu nói này bồng bềnh bên tai, hóa thành những mũi châm, từng mũi từng mũi đâm vào trong lòng cô.

Khương Nhập Vi rời khỏi đôi môi của nàng, rời khỏi lồng ngực của nàng, rời khỏi đôi chân khép chặt của nàng.

Cô lùi về dưới vòi hoa sen, mặc cho bọt nước tưới ướt tầm mắt mình. Cô nhìn A Tước vẫn dựa sát vào tường, đôi môi đỏ mọng, dáng người lả lướt, là báu vật trời sinh.

"Vì sao muốn quyến rũ ta?" Khương Nhập Vi gắt gao nắm chặt hai tay, phẫn nộ mà thương tâm.

"Là ai quyến rũ người nào?" A Tước đứng thẳng dậy, đi qua bên người cô, đôi mắt lại hờ hững như lúc ban đầu.

"Thần tiên cũng có thể bị quyến rũ sao?" Khương Nhập Vi cười phá lên, toàn thân run rẩy không ngừng.

"Vì sao muốn quyến rũ nàng?" A Tước nói xong câu cuối cùng này, mở cửa rời đi.

Khương Nhập Vi ngẩng đầu lên, thở hồng hộc, lại chỉ có thể hít vào hơi nóng hầm hập, như muốn phá hủy nội tạng trong thân thể cô.