Bích Hoa Linh Quân đưa Nguyên Túc đi rồi, trở lại phủ, liền thấy hơi nhớ nó. Hắn ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, đến lương đình ngồi thất thần một hồi, đi dạo thêm một chút. Linh thú trong viện phần lớn đều tự mỗi con nằm một chỗ, hắn thấy Nguyên Lộ cùng Nguyên Hưu đang đùa giỡn với nhau cạnh bụi hoa, liền bước qua, hai tiểu lão hổ lập tức nhu thuận nằm xuống. Nguyên Lộ cùng Nguyên Hưu đã khá lớn, không thể bế, Bích Hoa Linh Quân cúi xuống vuốt vuốt lông bọn chúng, tay chạm vào, cảm thấy xúc cảm không bằng lông tơ mềm mại của Nguyên Túc, hắn thở dài một hơi, chậm rãi bước đi.
Ngày hôm sau, Đông Hoa Đế Quân đến chơi, trước cửa phủ Bích Hoa Linh Quân im ắng, không có tiểu tiên đồng thủ vệ, đại môn khép hờ, Đông Hoa Đế Quân nhấc chân vào phủ, tiền đình một mảnh yên tĩnh, Đông Hoa Đế Quân men theo hành lang gấp khúc đi đến lương đình, từ xa nghe văng vẳng tiếng cười đùa, nhìn lại, chỉ thấy trong lương đình một đoàn thân ảnh linh động, ồn ào náo nhiệt. Đông Hoa Đế Quân đến gần, thấy nhóm linh thú Bích Hoa Linh Quân nuôi dưỡng khó được đều hóa thành nhân thân, cùng nhóm tiểu tiên đồng vây thành một đoàn, ở giữa là Vân Thanh cùng Thảng Địch, Vân Thanh xắn tay áo lắc một bát xí ngầu, Thảng Địch mặc một thân y phục giống Vân Thanh, bạch y lam hoa, cười hì hì khoanh tay đứng nhìn, Vân Thanh úp mạnh cái bát xuống bàn, Thảng Địch nói, “Tiểu.”
Vân Thanh hỏi, “Ngươi lại đoán tiểu?”
Thảng Địch bình thản, “Sao ta không được chọn tiểu? Đếm lại số người đứng sau lưng ngươi đi, xem đã thua cho ta mấy người rồi?”
Vân Thanh tức giận đến đỏ bừng mặt, “Ta cũng không tin ngươi đoán đúng được nhiều lần như vậy, lần này nhất định là đại.”
Thảng Địch nói, “Đoán đúng hay không mở ra thì biết, lần này nếu ngươi thua nữa, đem Trì Sinh qua cho ta đi.”
Vân Thanh hừ một tiếng, đang muốn tiếp tục đấu khẩu, Đông Hoa Đế Quân đến gần, tiểu tiên đồng cùng linh thú phát hiện, vội vàng đứng thẳng dậy lui qua một bên, Thảng Địch cũng đứng dậy, cười hì hì, “Đế quân.” Vân Thanh vội vàng buông bát, xoay người hành lễ, “Đế quân.”
Đông Hoa Đế Quân nhìn lướt qua mặt bàn: “Đoán xúc xắc cược lớn nhỏ?”
Đông Hoa Đế Quân cười nói: “Là của vị Tống Dao Nguyên Quân năm đó đến quý phủ dạy cho các ngươi phải không? Lấy cái gì đặt cược?”
Thảng Địch đáp, “Bẩm Đế quân, chúng ta cược số người, bên Vân Thanh mười một vị tiểu tiên, bên chúng ta hai mươi hai vị đồng đạo, hắn thua thì một tiểu tiên bên đó phải qua đây, ta thua thì hai người bên ta qua đó, lấy một bồi hai.”
Đông Hoa Đế Quân vuốt vuốt râu, thấy phía sau Vân Thanh chỉ còn bốn tiên đồng, một linh thú cũng không có, Vân Thanh hiển nhiên là thua chỏng vó ra rồi, hung hăng trừng Thảng Địch. Thảng Địch cười cười, “Ai nha, ngươi đừng giận, nếu lần này ra đại, ta thua, ta sẽ đưa Cát Nguyệt quý giá nhất bên ta cho ngươi, thêm cả Nguyên Lộ Nguyên Hưu, nhất đại lưỡng tiểu, thế nào?”
Nguyên Hưu kéo kéo tay áo Thảng Địch, thần sắc mờ mịt hỏi, “Thảng Địch ca, vì sao hai người chúng ta lại tính thành một? Cái gì là nhất đại lưỡng tiểu?”
Thảng Địch mỉm cười, “Các ngươi phải hiểu được trọng điểm lời ta vừa nói chứ, hai người các ngươi và Cát Nguyệt đều đáng giá như nhau, nhân gian có câu, huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đồng tâm, hai huynh đệ cùng nhau liền phi thường lợi hại, ngươi xem ta ngay cả Xạ Hinh tỷ lợi hại thế nào còn chưa nói tới, đã chiếu cố hai người các ngươi, đã hiểu chưa?”
Nguyên Hưu thần tình cảm động cái hiểu cái không gật đầu: “Thảng Địch ca, ngươi thật tốt.” Thảng Địch cười híp mắt vỗ vỗ đầu nó.
Vân Thanh cười lạnh một tiếng, Cát Nguyệt xa xa đứng ở góc lương đình, một bộ lãnh đạm như thể không liên quan đến chuyện này.
Đông Hoa Đế Quân ha ha cười: “Linh Quân nhà các ngươi đâu?”
Trì Sinh nãy giờ đứng phía sau Vân Thanh bước một bước về phía trước, “Linh Quân ở trong phòng.”
Thảng Địch tiếp lời: “Linh Quân trong phòng tĩnh tâm, tham tu tiên pháp.”
Đông Hoa Đế Quân khó hiểu, “Quái lạ, vào cái giờ dở dở ương ương này lại trốn trong phòng, tham tu tiên pháp gì?”
Vân Thanh nhỏ giọng, “Làm sao mà tham tu gì được, Đế Quân ngài ra chủ ý hay cho Linh Quân, kêu ngài ấy đưa lão hổ Như Ý đản kia cho tiên quân khác nuôi, Linh Quân sau khi trở về liền không ngừng thở ngắn than dài, trân thú khắp vườn ngài ấy đều lần lượt vuốt lông, vuốt một cái thở dài một lần, than thở đến chúng nó chịu không nổi đều hóa thành hình người, Linh Quân liền chui vào phòng, đến giờ không có động tĩnh.”
Một đám tiểu tiên đồng đều mặt ủ mày chau, tha thiết mong chờ nhìn Đông Hoa Đế Quân, Trì Sinh nói, “Đế Quân, ngài có cách nào để Linh Quân vui vẻ lên một chút không? Chúng tiểu tiên thật sự không biết nên làm gì nữa.”
Đông Hoa Đế Quân trầm tư một lúc, “Ta biết. Đợi ta suy nghĩ đã. Tiểu lão hổ kia là do Linh Quân của các ngươi tự mình ấp ra, khó tránh hắn coi trọng nó, nếu có thể tìm cái gì khác về cho hắn nuôi, để loại cảm giác trầm mê này phân tán bớt là được rồi.”
Thảng Địch cười, “Muốn tìm một con gì đó mà khiến Linh Quân thích như Nguyên Túc, thứ nhất cần tìm nhỏ tuổi, trong chúng ta, ngay cả Nguyên Lộ Nguyên Hưu đều không còn nhỏ nữa, răng sữa cũng không còn.”
Một đám tiểu tiên cùng một đám linh thú lại đồng loạt nhìn Đông Hoa Đế Quân, Đông Hoa Đế Quân thở dài: “Để bổn quân đi tìm thử xem.”
Đông Hoa Đế Quân lập tức rời khỏi phủ của Bích Hoa Linh Quân, ở thiên đình tìm đông tìm tây nửa ngày, đi qua tất cả tiên đảo, cuối cùng đi tới Tây Thiên, thật vất vả mượn được ở chổ Thiện Pháp tôn giả hai con báo hoa còn bú mẹ, vội vàng ôm vào lòng đưa đến trước mặt Bích Hoa Linh Quân.
Bích Hoa Linh Quân thấy hai con báo con, cuối cùng tinh thần phấn chấn lên một chút, phân phó tiểu tiên đồng lấy sữa hươu cho chúng nó uống, không còn nơi nơi vuốt lông linh thú rồi thở dài nữa, đám linh thú rốt cục có thể biến trở về nguyên thân, đều tự tìm nơi yên lặng nằm ngủ.
Hai con báo con này, một con rất dạn dĩ, mải miết uống sửa, uống no liền lăn ra ngủ, Vân Thanh cùng Trì Sinh đưa tay chọc nó, nó liền thân mật giơ móng lên, lăn qua lăn lại. Một con khác dường như bị đưa đến nơi xa lạ nên không vui vẻ, quay đầu nằm úp sấp không nhúc nhích, không ăn không uống, mặc cho mấy tiểu tiên đồng dỗ thế nào, mí mắt cũng không nâng lấy một cái.
Tiếp đó một ngày, Bích Hoa Linh Quân đang ôm một con báo ngồi trong đình viện, Đông hải Long thái tử bỗng nhiên vội vàng tới chơi, nói với Bích Hoa Linh Quân, “Bích Hoa huynh, Tống Dao huynh nhờ tiểu đệ chuyển lời, nói tôn đại thần ngươi nhờ hắn, hắn hầu hạ không nổi, mong ngươi mau đem đại thần về phủ.”
Bích Hoa Linh Quân ngẩn người, chẳng lẽ Nguyên Túc có gì khó nuôi đắc tội Tống Dao? Trong lòng Bích Hoa Linh Quân, Nguyên Túc luôn luôn nhu thuận lanh lợi lại dễ nuôi, không có chỗ nào khiến người ta ghét được. Hỏi kỹ càng Long thái tử, thần sắc Long thái tử có điểm khó lường, ấp úng, chuyện trọng đại không nói ra, chỉ thúc giục Bích Hoa Linh Quân mau đi đến chỗ Tống Dao. Bích Hoa Linh Quân liền buông hai con báo con xuống, vội vàng chạy tới đạo của Tống Dao và Hoành Văn.
Trận tiên quang khi Tử Hư Tiên Đế hiện pháp thân đã kinh động chín tầng trời, long tộc tứ hải cùng chư tiên thiên đình đều giật mình, khẩn cấp bẩm báo Ngọc Đế, “Hải đảo cực đông bỗng nhiên tiên quang đại hiện, không biết tại sao”, Ngọc Đế bí hiểm cười, “Tạm đừng kinh động.”
Đông Hoa Đế Quân cảm thấy có chút kỳ quặc, mơ hồ cảm thấy dường như liên quan đến lão hổ nở ra từ Như Ý đản của Bích Hoa, đến Linh Tiêu điện hỏi Ngọc Đế, Ngọc Đế chỉ nói, “Tạm đừng kinh động, xem ngài cao hứng thế nào rồi nói sao”, Đông Hoa Đế Quân tiếp tục hỏi “ngài” là ai, Ngọc Đế mắt khép hờ, “Lần này quả thật đã ủy khuất Bích Hoa, ai…”
Khi Đan Chu tự giới thiệu thì Tống Dao còn không biết y là con cọp từ Như Ý đản ấp ra kia. Cho đến khi vị tiên đế bệ hạ này ngông nghênh ngồi trên giường trúc, ngông nghênh phẩy quạt, ngông nghênh cảm khái, “Đã qua cả bạn năm, thiên đình quả thật đã khác đi rất nhiều, chiếu theo những gì bổn tọa quan sát trong những ngày ở phủ của tiểu thần tiên kia thì Ngọc Đế quản lý cũng được, mấy tiểu thần tiên gần đây ta nhìn thấy đều không tệ lắm, có mấy người, bộ dạng rất được, trong lòng ta hết sức vui mừng.”
Tống Dao trợn tròn mắt, “Ngài ngài ngài, ngài đúng là con cọp của Bích Hoa?”
Tống tiểu thần tiên bừng tỉnh ngũ lôi oanh đỉnh, trợn mắt há hốc mồm, cứng họng.
Sau một lúc lâu, Tống Dao thành khẩn hướng tôn thượng khí lành bao quanh đang nhàn nhã ngồi trên giường trúc vái một vái, “Thứ cho tiểu tiên mạo muội, đại bất kính hỏi một câu, Đế tọa ngài biến thành ~ ưm ~ hổ con hồ lộng một tiểu thần tiên như Bích Hoa, không phải… có chút… không ~ có răng[1] sao?”
Đan Chu Đế tọa nói : “Không có răng? Không có răng là cái gì?”
Tống Dao trả lời: “Khụ, không có răng ý tứ cũng gần gần vô sỉ”, Hoành Văn nghiêng đầu lành lạnh nhìn hắn một cái.
Đan Chu Tiên Đế đầy mặt kinh ngạc: “Hả, vô sỉ lại là cái gì?”
Tống Dao lặng lẽ cười nói, “Vô sỉ sao, chính là làm việc không đúng, không đường đường chính chính.”
Đan Chu thoải mái cười, “Vậy à, ai… đã chết cả vạn năm, có nhiều từ ta cũng quên mất rồi. Chuyện lão hổ, là ta cảm thấy tiểu thần tiên kia tốn công phu rất nhiều mới khiến lão nhân gia ta nở từ trong trứng ra, bổn tọa tạm thời biến thành cái y muốn, coi như khen thưởng, hơn nữa khi ta vừa ra khỏi trứng thì thấy hơi lười, trước kia Thái Bạch Kim Tinh cùng các tiểu tiên cứ thấy ta là trốn trốn tránh tránh, ta không thích. Vẻ ngoài, không phải chỉ là hư ảo thôi sao, phân cái gì điểu thú thần tiên, bổn tọa muốn thân thiết với họ một chút, câu nệ làm gì.
Tống Dao nghe thấy vậy, hai mắt càng trợn tròn, mặt mày vặn vẹo cười gượng hai tiếng, “Đế tọa kiến giải quả nhiên độc đáo, ha ha…”
[1] Từ gốc là ‘vô nha’无牙, ‘nha’ nghĩa là răng, ‘xỉ’ cũng nghĩa là răng, nên vô nha à vô xỉ. ‘vô xỉ’无歯 và ‘vô sỉ’ 无耻 đồng âm, đều đọc là [wúchǐ]