Hoàn tất việc này, Nhất Minh có thể thấy được tại vị trí của hắn liền xuất hiện hai chữ: Minh Tôn.
Nhìn sơ qua thông tin bên trong, chính mình hiện tại không hề có một chút Thiên Kiêu Điểm nào, đối với điều này Nhất Minh cũng không có quan tâm đến, chính mình còn chưa có xếp hạng chính thức đâu, việc hiện tại cần làm chính là nhanh chóng hoàn tất mười trận đầu tiên.
Lần này Nhất Minh cũng không có cần câu thông với Thiên Đài phía trên, mà lấy tâm thần đầu nhập vào trong Đấu Chiến Lệnh trong tay, ngay sau đó thân hình của hắn liền biến mất không thấy.
Đối với điều này, Tuyết Ngưng đám người cũng không có ngạc nhiên cái gì, trong khoảng thời gian sắp tới e rằng sẽ thường xuyên xảy ra tình trạng như vậy, cho nên các nàng cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống thong thả thong thả ngồi nhấm nháp một chút.
Tiểu Hà ngồi kế bên cũng không có khách khí, cái miệng nhỏ không ngừng ăn như gió cuốn, chiến sĩ diệt mồi mang tên của nàng, điều này khiến cho mọi người xung quanh vui vẻ không thôi.
Mai Ngọc Long cũng không có rảnh rỗi, bản thân của hắn hiện tại đang không ngừng liên lạc với đám “hảo bằng hữu”, nhưng tình hình không tốt là, đa phần đều có việc bận trong người, cho nên không cách nào tới Thiên Đài cho được.
Điều này khiến Mai Ngọc Long buồn bực không thôi, số lượng tu sĩ ở đây không phải là ít, hai cái bình đài hai bên có thể chứa đầy đủ gần trăm vạn nhân số, nhưng số lượng tu sĩ hiện tại cũng không có bao nhiêu, điều này sẽ ảnh hưởng tới việc hắn đặt cược a!
Bởi vì đặt cược là chuyện giữa các tu sĩ với nhau, võ giả bên dưới góp phần làm sao so bằng tu sĩ cho được, cho nên hiện tại cần phải nghĩ biện pháp thu hút càng nhiều tu sĩ đến càng tốt, thậm chí khiến cho toàn bộ thành Liễu Tây biết luôn cũng được.
Nghĩ nghĩ, Mai Ngọc long xuất ra một đạo truyền tin hướng thẳng về phía phương xa bay đi, nhìn thấy cử động này, Tuyết Ngưng nàng cũng không có nói cái gì, chuyện này cứ giao cho tiểu đệ nhà mình là được rồi.
Ngay lúc mọi người đang vui vẻ thưởng thức trà ngon bánh ngọt thời điểm, Nhất Minh đã xuất hiện tại một vùng băng phong lạnh lẽo, hai bóng người đứng trên một tảng băng vô cùng to lớn lẫn nhau lược hành.
Thân hình không ngừng giao thoa, thanh âm binh khí lẫn nhau va chạm, một người cầm đao không ngừng lướt ngang lướt dọc giữa tảng băng lớn, một người còn lại thì thân ảnh tựa như quỷ mị không ngừng kích xạ ra từng loạt mũi tên, hướng thẳng về phía thiếu niên bay đi.
“Xin hỏi tính danh của các hạ?” một thanh âm nữ tử với một chiếc váy dài phiêu dật, thân hình mảnh mai mang theo một bó tên ở sau lưng, trên tay còn cầm lấy một chiếc lam cung trông vô cùng lợi hại dáng vẻ.
Nhất Minh nghe được lời này liền đáp hai chữ: “Minh Tôn”, trường đao trong tay vũ động, từng loạt mũi tên đều bị trường đao quét ngang sang một bên, thanh âm “leng keng” vang lên không ngừng, Nhất Minh tiếp tục một đường thẳng tiến về phía trước.
Hắn biết, mỗi một đấu chiến đài đều sẽ có một giới hạn, chỉ cần chính mình dồn đối phương vào giới hạn này, bản thân liền có thể chiến thắng.
Không thể không nói, sau chín trận chiến đấu, trận thứ mười này quả nhiên gặp phải một đối thủ viễn siêu trước đó rất nhiều, mặc dù hắn không hề lo lắng trước những mũi tên này, nhưng đổi lại là người khác, e rằng đã bị cạn kiệt sức lực từ lâu.
Thân pháp của nữ tử này hoàn toàn không thua kém gì Nhất Minh, hắn không cách nào dùng Quỳ Hoa Trục Nhật để đối kháng với một đối thủ tầm xa như nàng được, nếu dùng quá nhiều, bản thân mình e rằng không cách nào chịu nổi tiêu hao này.
Chính vì thế mà hắn chọn cách từ từ áp sát, không vội nhất thời, Nhất Minh nắm chặt trường đao liên tục đánh tan từng đạo công kích của nữ tử.
Đối với việc này, nữ tử quả thật là chấn kinh đến rồi, nàng không ngờ tới, quả nhiên là đúng như lời của sư phụ nói, trên đời này không thiếu những võ giả có chiến lực mạnh mẽ.
Trong tông môn, chính mình được xem như là một thiên kiêu không sai, gần như không có ai là đối thủ, hay nói cách khác, không hề có bất kỳ võ giả nào có thể đứng trước mũi tên của mình chống cự quá một khắc thời gian.
Cứ tưởng đâu chính mình có thể một đường đăng lâm Thiên Kiêu bảng, không ngờ ngay tại trận này liền gặp phải tên thiếu niên biến thái như vậy, hắn không những có tốc độ nhanh, mà lực phát ra cũng kinh khủng như thế.
Chính mình kéo dài thời gian gần một canh giờ, tên thiếu niên này vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi cả, chính mình quả nhiên vẫn là không đủ a!
Không có đòn nhất kích tất sát, đây có lẽ là điểm thiếu hụt của chính mình đi!
Ngay khi nhìn thấy thiếu niên chuẩn bị tiếp cận chính mình một sát na, nàng ngay lập tức hô lên “nhận thua”.
Không còn cách nào, chính mình chiến tiếp cũng không có cách nào thắng được, một xạ thủ lại bị người áp sát, có kết cục thế nào thì không cần nói cũng biết.
Nghe được lời này, Nhất Minh bỗng dưng dừng lại thân hình, trường đao trong tay cũng không có xuất ra một đao kế tiếp, hắn không nghĩ tới, đối thủ khiến mình chật vật một canh giờ lại dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn quả thật là không nghĩ tới a.
Từ lúc tiến vào đấu chiến đài tới bây giờ, đây chính là trận đấu đầu tiên mà Nhất Minh cảm nhận được khó khăn như vậy, không vì cái gì khác, chỉ vì thân pháp cùng cách giữ vị trí của nữ tử này quả thật biến thái, nếu đổi lại là võ giả khác, e rằng cũng không cách nào tiếp cận nổi nàng a!
Nhất Minh thu hồi trường đao, ánh mắt nhìn thẳng về thân hình nữ tử đang từ từ biến mất kia, hắn rất muốn biết nàng này là ai, xếp hạng bao nhiêu, võ giả nơi này quả thật là có nhiều cách chiến đấu vô cùng khó chịu, chiến đấu với những người này khiến Nhất Minh cảm thấy vô cùng phấn khích a!
Ngay lúc Nhất Minh đang suy nghĩ vu vơ thời điểm, thân hình của hắn đã trở về phía trên bình đài, không thể không nói, đây chính là trận đấu mà chính mình rời đi lâu như thế, những trận trước kia đều không có đánh lâu như vậy, điều này khiến cho đám người lo lắng không thôi.
“Nhất Minh công tử gặp phải đối thủ rồi sao?” Tuyết Ngưng một mặt mỉm cười nhìn lấy thiếu niên, nàng rất hiếu kỳ, không biết là con cháu nhà ai lại có thể khiến cho tên này đánh lâu như thế?
Nhất Minh cũng không có giấu diếm, gật gật đầu cười nói: “Đúng vậy, nàng là một xạ thủ, tài bắn cung cùng thân pháp khiến ta không cách nào tiếp cận cho được, đành phải kéo dài cuộc chiến.”
Nghe nói như vậy, Tuyết Ngưng bỗng nhiên nhíu mày một cái, một cung thủ lại có thân pháp lợi hại, không phải là cái tông môn kia chứ?
Nếu quả thật là người của tông môn kia, thiếu niên này lại có thể giành chiến thắng trước nàng, xem ra ta đã đánh giá thiếu niên này còn thấp một chút a!
Nhất Minh cũng không có quan tâm tới Tuyết Ngưng nàng đang nghĩ cái gì, hắn hiện giờ đang tập trung nhìn vào đấu chiến lệnh bên trong.
Đấu chiến đài xếp hạng (võ giả): 69,123.
Sau mười trận chiến đấu, Nhất Minh cuối cùng cũng có được xếp hạng chính thức của mình, nhìn vào thứ tự xếp hạng, Nhất Minh âm thầm líu lưỡi không thôi, số lượng võ giả thế mà lại nhiều như thế?
Xếp hạng gần bảy vạn phóng nhãn toàn bộ võ giả tại Thiên Đài không tính là thấp, nhưng đối với Nhất Minh mà nói, mục tiêu của hắn không có khả năng trôi dạt ở vòng ngoài như thế này, chỉ khi tiến vào một trăm vị trí thì mới có khả năng tiến hành đặt cược.
Chính vì điều này mà hắn không có dừng lại ở đây, bản thân tiếp tục hấp thu linh khí bên trong một khối trung phẩm linh thạch khôi phục tự thân.
Không thể không nói, chỉ cần một khối linh thạch này cũng đủ để hắn chiến một khoảng thời gian, dù sao đây cũng chính là trung phẩm linh thạch a!
Nghĩ ngơi một lúc sau, toàn bộ lực lượng trong người Nhất Minh đã hoàn toàn khôi phục, ngựa không ngừng vó tiếp tục tham dự đấu chiến, tuy nói vừa rồi đã trải qua một trận tranh phong tiêu hao khá là lớn, nhưng với khả năng khôi phục cộng thêm linh thạch bổ sung, hiện tại hắn đã ở trạng thái vô cùng hoàn mỹ.
Bây giờ đã có xếp hạng chính thức, đấu chiến đài quy tắc cũng phát sinh một chút biến hóa, không còn gặp những đối thủ tự do như trước, đối thủ trước kia đều do Thiên Đài tự hành phân phối, cho nên Nhất Minh cũng không biết ai là ai.
Hiện giờ quy tắc phát sinh một chút, hắn có thể tiến hành lựa chọn một trong hai phương thức đấu chiến.
Một là vẫn y như cũ, Thiên Đài sẽ tự hành lựa chọn đối thủ, vì lẽ đó mà xếp hạng sẽ có tăng lên nếu chiến thắng hoặc là giảm xuống nếu bị thua.
Đối với cách này, Nhất Minh không cách nào kiểm soát được ai là ai, ngay cả danh tự của đối thủ cũng không biết, mặc dù cái danh tự này không có ý nghĩa gì, nhưng có thể tiến hành tra xét thứ hạng a!
Hai là bản thân có thể tiến hành chủ động khiêu chiến những võ giả có thứ hạng cao hơn chính mình, cái này có một chút hạng chế, đó là chỉ có thể khiêu chiến những đối thủ cách biệt trong vòng 350 tên.
Nếu như chiến thắng người nào thì chính mình liền sẽ thay thế vị trí của người đó, kẻ bại thì rơi xuống một vị trí.
Nhất Minh đánh giá một chút, liền lựa chọn loại phương thức đấu chiến thứ hai, bởi vì cho dù duy trì phương thức đấu chiến trước kia, cho dù thắng cũng không tăng lên quá nhiều, có thể nói là hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng với phương thức thứ hai thì hoàn toàn không giống, bản thân chính mình có thể chỉ định chuẩn xác vị trí xếp hạng a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!