Nhìn thấy tên nam tử Linh tộc hóa thành một bộ da bọc xương, Nhất Minh cũng không hề rung động một chút nào, hắn đối với chuyện này đã có chỗ đoán trước.
Ánh mắt nhìn về một đám huyết dịch đang lơ lửng giữa không trung, trong khoảnh khắc này, thời gian tựa như dừng lại, ba đạo công kích của Linh tộc từ phương xa tới gần cũng bỗng nhiên biến chậm, đây có lẽ là ảo giác đi?
Hắn cảm nhận được, bên trong thân thể của chính mình dường như có một thanh âm đang nói, chỉ cần hấp thu huyết dịch trước mắt, chính mình liền có thể mạnh lên.
Bản thân của hắn hiện tại đã không còn một chút linh lực nào, trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã sử dụng toàn bộ linh lực đã có bên trong kinh mạch bộc phát đi ra, bây giờ muốn xuất ra linh thạch hấp thu, cũng không có thời gian.
Mà bản thân khí huyết cũng chưa được khôi phục trở lại, có thể nói, thời khắc này hắn chẳng khác nào một phế nhân cả.
Ánh mắt quét qua ba đạo thuật pháp tựa như lệ quỷ gào thét tới gần, thân hình của hắn lơ lửng tại đó, không biết đang suy nghĩ thứ gì.
Trong nháy mắt, năm ngón tay chậm rãi bóp chặt, cả đoàn huyết dịch bỗng dưng rung động, nhanh chóng hướng về phía thân hình của hắn, dũng mãnh lao tới.
Cảm nhận được từng luồng sinh cơ chen chúc đi vào, cả người của Nhất Minh cảm giác được một loại hưng phấn kỳ lạ, hắn cảm nhận được tự thân khí huyết sôi động hẳn lên, hai mắt không tự chủ nhắm chặt trở lại, thân thể cũng không nhịn được run rẩy liên hồi.
Giọt tí tách rơi xuống, một đoàn huyết dịch bỗng dưng nhẹ nhõm xông thẳng đi vào, hóa thành từng sợi huyết tơ du tẩu ở bên trong, len lỏi qua từng cái mạch máu, dung hòa vào bên trong.
Một loại cảm giác đê mê mà sảng khoái đang lan tỏa toàn thân, trong nháy mắt này, hắn có một loại cảm giác muốn trầm luân ở bên trong, không cách nào tự kiềm chế cho được.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm giác này, từng sợi huyết tơ bắt đầu du tẩu ở bên trong, bắt đầu kích thích khí huyết của hắn, toàn bộ sôi trào.
Mà đắm chìm trong loại cảm giác vui sướng này, hắn hoàn toàn không muốn thoát ra một chút nào, nhưng vào lúc này, thân thể truyền tới cảm giác như ngàn vạn con kiến không ngừng cắn xé, cảm giác khó chịu đến cực điểm lan tỏa toàn thân, để hắn bừng tỉnh trở lại.
Dường như mọi chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt, bản thân vừa khôi phục tâm thần, thân thể ngay lập tức lảo đảo.
Ánh mắt của Nhất Minh nhìn về ba đạo thuật pháp gào thét mà tới, tầm mắt ngay lúc này bỗng dưng có chút choáng, khiến hắn nhịn không được rên khẽ một tiếng.
Nhìn thấy tên nhóc con kia lảo đảo một cái, bản thân càng là suýt chút té ngã, ba tên Linh tộc càng phát ra hưng phấn, bản thân cũng không chờ đợi được nữa, phóng nhanh về phía trước.
Đứng dưới ba đạo thuật pháp đồng thời oanh kích thế này, ngay cả nam tử Linh tộc cũng không dám ngạnh kháng, nói chi là tên nhóc con đang trọng thương bây giờ.
Năm mươi trượng, bốn mươi trượng, ba mươi trượng,... ba đạo thuật pháp đang lấy tốc độ cực nhanh mà tới, mỗi nơi đi qua, độc khí càng dung nhập đi vào, thanh âm gào thét càng phát ra hung mãnh.
Cảm nhận được sát cơ càng lúc càng hung mãnh, da đầu của Nhất Minh càng muốn nổ tung, hai mắt của hắn tràn đầy xích hồng, gương mặt càng là phát ra dữ tợn.
Cố nén đau đớn đánh tới, bên trong tâm thần càng là có thanh âm đang không ngừng kêu gào, điều này khiến cho sát cơ của hắn càng phát ra hung mãnh, trong miệng càng là phát ra thanh âm khàn khàn vang lên.
“Ngươi… im… miệng!” toàn thân của Nhất Minh đang không ngừng run rẩy, ánh mắt trừng lớn nhìn về ba đạo thuật pháp bay tới, bàn tay nắm chặt trường thương, hắn ngay lập tức cắn nát đầu lưỡi, cảm giác đau đớn xông thẳng lên đầu, miệng đầy mùi máu tanh để ý thức của hắn thoáng thanh tỉnh một chút.
Thương khung truyền tới từng trận oanh minh vang vọng, bầu không khí càng là phát ra khí tức âm lãnh vô cùng, cảm giác lạnh lẽo mà chết chóc truyền tới, biểu lộ của Nhất Minh dữ tợn lại đáng sợ, miệng đầy máu tươi đang không ngừng chảy xuống, giống như lệ quỷ.
Toàn thân huyết quang đại phóng, hóa thành huyết sắc chiến y bao phủ toàn thân, khí huyết càng là được Nhất Minh hắn bộc phát đến cực hạn, huyết quang đại thịnh giống như một chiếc đèn sáng trong đêm tối, sáng rực một mảnh.
Trường thương trong tay huy động, ba tiếng oanh minh tại giữa không trung truyền ra, thân thể của Nhất Minh nhịn không được văng ngược ra sau, máu tươi vẫy ra.
Không còn cách nào, hắn không còn kịp để né tránh ba đạo công kích đó, chỉ có thể để bản thân ngạnh kháng mà thôi.
Thân thể truyền tới đau đớn kịch liệt, khiến sắc mặt của hắn càng phát ra đáng sợ, ánh mắt tựa như hung thần ác sát nhìn chằm chằm về ba tên Linh tộc bay tới, sát cơ tràn ngập.
Nhìn thấy tên nhóc con này thế mà vẫn còn sống được, ba tên Linh tộc càng là nhe răng trợn mắt, không nói hai lời, bản thân liền tung ra từng chưởng, ba đạo thuật pháp lại tiếp tục hướng về phía Nhất Minh bay tới.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Nhất Minh càng là mở ra sảng khoái: “Nếu các ngươi đã muốn chết như thế, thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Cáng nói về sau, thanh âm của Nhất Minh càng là quát to, bản thân nhanh chóng xuất ra linh thạch cho vào trong miệng, lập tức cắn nát.
Linh khí tựa như thiên hà vạn lũ xông thẳng vào từng đầu kinh mạch của hắn, giọt tí tách rơi xuống, linh khí càng là lưu thông dễ dàng, cảm nhận được lực lượng bên trong cơ thể, kinh mạch căng cứng.
Một tay đưa về phía trước, trường thương tại giữa không trung không ngừng xoay nhanh, một cỗ khí tức sắc bén mà lăng lệ bộc phát đi ra,, linh lực bản thân hóa thành một thanh cung lớn, bao bọc trường thương vào bên trong.
Ầm vang một tiếng, trường thương tựa như một đạo mũi tên rời cung, phá không mà đi, mang theo sức mạnh hủy diệt hết thảy phóng nhanh về phía trước, trực diện với ba đạo thuật pháp kia.
Đồng thời, Quỳ Hoa Trục Nhật được Nhất Minh liên tục thi triển, một lần, hai lần, chỉ sau hai lần liền đã xuất hiện trên đầu của một tên linh tộc, ánh mắt chứa đựng sát cơ không cách nào che giấu cho được.
Ngay vào lúc này, một tiếng oanh minh truyền ra, bao phủ bốn phía, bụi mù tung bay khắp nơi, hai tên Linh tộc càng là không có phát giác ra được cái gì, nhưng một tên bị Nhất Minh nhằm vào thì toàn thân đều bỗng dưng tê dại.
Trên bầu trời, mái tóc của Nhất Minh phiêu dật trong gió, dưới màn đêm, trong cơn mưa đầy tối tăm và băng lãnh, huyết sắc chiến y càng là tăng thêm sát khí, phảng phất như là tử thần, tước đoạt hết thảy.
Trong khoảnh khắc này, trái tim của tên linh tộc càng là kịch liệt gia tốc, hắn cảm nhận được sát cơ từ trên đầu của chính mình hàng lâm mà xuống, thân thể nhịn không được tê dại tại chỗ.
Hắn còn định đang muốn ngước mặt lên nhìn lại, hắn rất muốn biết, vì sao trên đầu của chính mình lại có sát cơ nồng nặc như thế.
Nhưng giờ khắc này, đôi mắt của Nhất Minh bắt đầu mở to, khóe miệng càng là phát ra nụ cười vô cùng hưng phấn, trong mắt của hắn, tên Linh tộc này giống như là một món mỹ vị, chỉ cần thôn phệ khí huyết của hắn, bản thân chính mình liền có thể mạnh lên.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Nhất Minh giống như một đạo trường hồng, phá không lao thẳng xuống phía dưới, tốc độ bộc phát cực kỳ nhanh chóng, trong con ngươi, càng là hiện rõ hình ảnh một tên Linh tộc đang chậm rãi ngước lên phía trên.
Một quyền oanh ra, khí huyết lực lượng nương theo thân thể gào thét mà tới, tại trong màn đêm, đầu lâu của tên Linh tộc giống như pháo hoa nổ tung, máu tươi vung vẫy khắp nơi.
Không có dừng lại, Quỳ Hoa Trục Nhật được hắn lần nữa thi triển đi ra, nương theo ánh mắt của hai lên Linh tộc nhìn qua, chỉ thấy đầu lâu của đồng bạn nổ tung, thân thể còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn lơ lửng tại giữa không trung, bên cạnh còn có một đạo tàn ảnh để lại.
Đôi mắt của hai tên Linh tộc bỗng dưng trừng lớn, bàn tay vừa định oanh kích ra ngoài thì từ phía sau lại truyền tới cảm giác lạnh buốt cả người.
Thân hình của Nhất Minh lại lần nữa xuất hiện ở phía sau lưng của một tên Linh tộc, tay trái cũng không có chần chờ, trong nháy mắt liền hướng về phía trước một trảo, trường thương từ cách đó không xa gào thét mà tới, nắm chặt trong tay.
Trường thương nhanh chóng huy động, một thương mang theo cỗ lực lượng sắc bén nhanh chóng xuyên thủng lồng ngực của tên Linh tộc từ sau lưng, máu tươi phun ra, oanh minh vang vọng.
Tên Linh tộc thứ hai còn chưa kịp phản ứng, hai mắt nhìn xuống lồng ngực, nơi đó có trường thương đỏ thắm xuyên qua, bản thân nhịn không ngừng phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân run rẩy.
Bởi vì trong mắt của hắn, bên cạnh đồng bạn ở phía trước còn có thân ảnh của tên nhóc kia, làm thế nào mà chính mình lại bị một thương xuyên thủng thế này?
Không để hắn kịp suy nghĩ quá nhiều, Nhất Minh một cước đạp thẳng về phía trước, trường thương nhanh chóng rút ra, cùng lúc đó thân ảnh càng là hướng về tên Linh tộc thứ ba phóng đi.
Giờ phút này, thương khung nổ tung trùng điệp, sát cơ trong mắt Nhất Minh đều muốn tràn đi ra, để cho chắc chắn, hắn không chút nghĩ ngợi mà phóng trường thương về phía trước, trường thương tại trong màn đêm gào thét đi qua, phảng phất tử thần cầm bút gạch đi danh tự, nhẹ nhàng mà lưu loát.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tên Linh tộc thứ ba càng phát ra kinh hãi, hắn không nghĩ tới, tên nhóc con này thế mà hung tàn như vậy?
Bản thân nhìn thấy trường thương chứa đầy máu tươi của đồng bàn gào thét tới gần, không một chút nghĩ ngợi, hắn cũng không muốn chết ở đây, bản thân nhanh chóng đẩy ra một chưởng, ngăn chặn trường thương.
Ngay vào thời khắc này, thân hình liền hóa thành một đạo lưu quang hướng về một phương hướng phóng đi, hắn không muốn chết!
Thân hình vừa phóng đi một sát na, oanh minh truyền ra, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trường thương đã bị công kích của chính mình ngăn chặn, tên nhóc con kia cũng không có đuổi theo, điều này khiến hắn thở phào một hơi.
Bản thân liền nhanh chóng thúc giục toàn bộ lực lượng nhanh chóng đào thoát, trong nháy mắt liền đã chạy ra ngoài chục trượng xa.
Nhìn thấy cảnh này, thân hình của Nhất Minh dừng lại, cũng không có đuổi theo, bàn tay giơ về phía trước trảo một cái, trường thương hướng về trong tay bay lại, một người một thương đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn tên Linh tộc phá không đi xa.
Đại phong thổi tới, trời mưa trên cao vẫn chưa từng dừng lại, giống như trận chiến cũng chưa từng chấm dứt, khắp nơi đều có âm thanh vang vọng không ngừng, cường giả giao phong vẫn rất là kịch liệt.
Nhất Minh lơ lửng ở nơi đó, khí huyết toàn thân đã bắt đầu chập chờn, huyết sắc chiến y cũng dần dần thu hồi, một mảnh khu vực lại lần nữa lâm vào bóng đêm băng lãnh.