Nửa ngày, nước mưa vẩy xuống, thân ảnh của Nhất Minh đỉnh lấy màn mưa, chậm rãi rơi xuống khu rừng bên dưới.
Bước chân chậm rãi bước đi, mỗi nơi hắn đi qua, đều có thể nhìn thấy được nước mưa rửa sạch ra hài cốt, mỗi một khoảng cách đều có bạch cốt nằm ở nơi đó, thê lương mà âm lãnh.
Từng bộ hài cốt tán loạn khắp nơi, có bộ vẫn còn rất mới, xem ra là mới vừa vẫn lạc không bao lâu, có bộ thì đã hóa thành đen nhánh, hòa chung với màu đen của mặt đất, ẩn giấu bên trong.
Những bộ hài cốt này không thể nghi ngờ chính là của Nhân tộc một phương, thi thể của Linh tộc tại trong Độc Lâm này không có bị độc khí ăn mòn, cho nên chỉ cần nhìn thấy bạch cốt, điều đó đại biểu cho Nhân tộc tử trận nơi đây.
Màn mưa tại bên trong hắc lục vân rơi xuống, cùng với đại phong thổi tới, nhấc lên trận trận gào thét, tựa như cất giấu hung hiểm vô tận.
Nhất Minh chậm rãi hướng về thi thể của hai tên Linh tộc đi tới, bước chân chậm rãi, ung dung mà nhẹ nhàng.
Tâm tình của hắn vào lúc này vô cùng phức tạp, một bên vừa nghĩ đến loại cảm giác đê mê kia, một bên thì kháng cự không muốn tiếp tục hấp thu khí huyết của tu sĩ khác như thế này.
Bởi vì hắn nhận ra được, chính “giọt tí tách” bên trong cơ thể có thể dễ dàng đồng hóa khí huyết, biến nó trở thành lực lượng, nâng cao khí huyết của bản thân.
Vừa rồi khi hấp thu khí huyết của tên nam tử Linh tộc kia, huyết dịch dung hòa vào cơ thể liền hóa thành từng sợi huyết tơ du tẩu ở bên trong, mà loại huyết tơ này càng nhiều, lực lượng khí huyết của bản thân bộc phát đi ra cũng càng trở nên mạnh mẽ.
Loại cảm giác nhanh chóng mạnh lên, quả thật là không cách nào cưỡng lại cho được, nhưng đồng thời nó cũng cất giấu vô tận hung hiểm ở bên trong.
Đạo thanh âm vang lên trong đầu của hắn đã chứng minh hết thảy, chỉ cần hắn trực tiếp hấp thu khí huyết, bản thân liền sẽ lâm vào loại trạng thái vui sướng đó, rất muốn trầm luân ở bên trong.
Nếu như bình thường thì cũng thôi đi, nếu như trong chiến đấu xảy ra loại cảm giác này, bản thân hắn e rằng phải mệnh táng hoàng tuyền mất, trường hợp vừa rồi suýt chút nữa khiến hắn vẫn lạc tại chỗ, nếu không phải thân thể truyền tới cảm giác khó chịu, ý thức của hắn cũng không có nhanh như vậy liền bừng tỉnh trở lại.
Hắn không biết cứ tiếp tục hấp thu khí huyết của người khác có nguy hiểm gì hay không, đối với những điều chưa biết, Nhất Minh vẫn là cẩn thận vô cùng.
Hắn không muốn chính mình mất đi ý thức, trầm luân vào loại cảm giác kia mà trở thành khôi lỗi chỉ biết giết chóc, thỏa mãn tự thân.
Đạo thanh âm vang lên trong đầu không ngừng thôi thúc hắn thôn phệ khí huyết, lớn mạnh tự thân, đối với điều này, hắn càng là cảnh giác vô cùng.
Bước chân dừng lại bên cạnh một bộ thi thể, bộ thi thể của tên Linh tộc này hoàn toàn không có đầu lâu, máu tươi từ trên thân thể của hắn đã toàn bộ thấm vào bên trong lòng đất, dù là như vậy, Nhất Minh vẫn có thể cảm giác được huyết dịch tồn tại, đây có lẽ là do Huyết Thần Kinh gây ra đi.
Lực lượng của bản thân giống như là một đạo ấn ký, chỉ cần huyết dịch vẫn chưa tan biến, hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ rõ ràng ràng.
Xuất Huyết giúp hắn hút lấy huyết dịch từ trên người của võ giả ra bên ngoài, thực lực của địch nhân càng cao, tác dụng của Xuất Huyết càng giảm và ngược lại.
“Bản thân chính mình có thể khiến đối thủ bị xuất huyết là một chuyện, còn việc hấp thu khí huyết của địch nhân, lại là một chuyện khác.” Nhất Minh cảm thụ khí huyết bên trong cơ thể, thầm nghĩ trong lòng.
Đây có lẽ là cùng “giọt tí tách” thoát không khỏi liên quan, toàn bộ huyết dịch của tên nam tử Linh tộc đều đã được dung nhập vào khí huyết của bản thân, điều này quả thật là khiến hắn không cách nào tưởng tượng nổi.
Phải biết, mỗi sinh linh đều có huyết dịch không giống nhau, muốn hấp thu khí huyết của sinh linh khác cũng không phải là chuyện đơn giản.
Điều này cần đại lượng thời gian để hấp thu luyện hóa, thế mà chính mình chỉ trong thời gian ngắn liền đã có thể làm được điều đó, điều này khiến hắn đối với “giọt tí tách” càng thêm hiếu kỳ.
Cảm nhận được khí huyết bên trong cơ thể không có vấn đề về sau, Nhất Minh âm thầm thở ra, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì liền tốt.
Vấn đề bây giờ chính là, phải tìm hiểu vì sao tại trong tâm thần của chính mình lại có thanh âm vang lên, chỉ cần minh bạch ngọn nguồn, chính mình mới có thể đem việc này triệt để giải quyết.
Hắn không muốn có bất kỳ ngoài ý muốn nào xảy ra, chỉ cần ảnh hưởng đến bản thân, tất cả đều phải được loại bỏ.
Mà muốn giải quyết chuyện này, hắn cần phải hiểu rõ về nó mới được.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh làm ra quyết định, bàn tay chậm rãi giơ ra, Huyết Thần Kinh chậm rãi vận chuyển, từng luồng huyết dịch từ sâu bên trong mặt đất bắt đầu nổi lên, lơ lửng trước mặt.
Nhìn thấy từng luồng huyết dịch bắt đầu tụ lại, một viên cầu bằng máu chậm rãi hiện ra, bàn tay chậm rãi xoay tròn tóm lại, viên cầu bằng máu dễ dàng lơ lửng tại trong lòng bàn tay của hắn.
Nhìn thấy huyết cầu ẩn chứa năng lượng ở bên trong, cỗ lực lượng này phát ra so với khối Huyết Tinh Thạch phải yếu kém rất nhiều.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Nhất Minh cảm thấy khối huyết cầu này so về trình độ nguy hiểm, nó hoàn toàn vượt xa khối Huyết Tinh Thạch kia.
Không biết có phải là do sự khác biệt về tính chất của cả hai hay không, khối Huyết Tinh Thạch kia chính là tinh huyết của cường giả hóa thành, nó ẩn chứa tinh hoa lực lượng ở trong đó, không hề ẩn chứa một chút “tạp chất” nào ở bên trong.
Còn khỏa huyết cầu này, nó không phải là tinh huyết của tu sĩ, nó chỉ là khí huyết lực lượng bên trong thân thể, so về độ tinh thuần, nó ẩn chứa rất nhiều tạp chất ở bên trong.
Sự khác biệt của cả hai, có lẽ là ở đây đi?
Có lẽ, tâm thần của chính mình trở nên xúc động cũng là do “tạp chất” của tu sĩ này phát ra đi, mỗi sinh linh đều có riêng phần mình cảm xúc, không ai giống ai.
Hỷ, nộ, ái, ố, những loại cảm xúc này đều tồn tại bên trong mỗi sinh linh, những tên Linh tộc này trước khi chết đều ẩn chứa những cảm xúc tiêu cực ở bên trong, giọt tí tách có thể chuyển hóa lực lượng trở thành khí huyết dung hòa vào tự thân, nhưng những loại cảm xúc này thì không cách nào tiêu biến cho được.
“Chính vì điều này mà bên trong tâm thần của ta mới có những loại thanh âm đó sao?” Nhất Minh âm thầm suy đoán trong lòng, hắn nhìn khối huyết cầu trước mắt, bản thân lại có một chút do dự.
Chiếu theo loại thuyết pháp này mà nói, nếu như chính mình hấp thu loại huyết dịch này càng nhiều, lực lượng khí huyết của bản thân sẽ trở nên càng mạnh, thân thể cũng sẽ trở nên cường đại rất nhiều, nhưng đồng thời thì tâm thần cũng sẽ nhận ảnh hưởng nghiêm trọng.
Được cái này thì mất cái kia, hắn không biết phải làm sao để giải quyết loại vấn đề này, điều này khiến hắn có chút khó xử.
Bản thân ngẩng đầu lên trên thương khung nơi xa, nơi đó có khí tức thật mạnh truyền ra, xung quanh càng là không yên tĩnh chút nào, dù là như vậy, hắn lại cảm giác được, trong lòng của chính mình bây giờ là một mảnh tường hòa, rất là yên tĩnh.
Bản thân đứng ở nơi đó hồi lâu, mặc cho nước mưa rơi vào trên người, mặc cho cảm giác lạnh lẽo truyền tới, hắn cũng không có thúc dục linh lực đi ngăn cản, thân thể dần dần lắng lại, phảng phất mất đi sinh cơ.
Tại một vùng đêm đen đầy ồn ào và náo động, con sóng trong lòng của hắn lại yên tĩnh lạ thường, từng tiếng gió nhẹ thổi qua đại địa, từng nhịp sóng vỗ tại trong lòng vang lên, phảng phất như đang nói cho hắn biết thứ gì…
Hồi lâu, ánh mắt của Nhất Minh bỗng dưng có chút ý động, linh lực bắt đầu bao phủ toàn thân, thân thể bắt đầu ấm lên, một đôi mắt thản nhiên nhìn về huyết cầu trong tay.
Nếu trước kia đã không có trải qua loại chuyện như vậy thì thôi, bây giờ đã hấp thu một lần, hấp thu thêm lần nữa thì có lại làm sao?
“Dẫu sao thì trong tâm thần của ta cũng đã có loại thanh âm kia, cho dù không có tiếp tục hấp thu khí huyết thì nó vẫn cứ ở đó, thay vì bị động không biết khi nào thì nó sẽ thức tỉnh, không bằng chủ động đánh thức nó, giải quyết triệt để.”
“Nếu như hiện tại có thể giải quyết được thì tốt, nhưng nếu không thể giải quyết được nó, chí ít cũng phải để nó im miệng mà không làm phiền đến ta.”
Nghĩ như vậy, Nhất Minh cũng không còn do dự, bản thân nhanh chóng thúc dục lực lượng khí huyết bao phủ huyết cầu vào bên trong, huyết cầu giống như cảm nhận được thứ gì, bản thân rất nhanh liền hóa thành từng luồng huyết tơ xông vào bên trong.
Giọt tí tách rơi xuống, từng đầu huyết tơ uốn lượn đi vào, xông qua từng thành mạch máu, chảy dọc bên trong, cảm giác đê mê đến cực hạn lại lần nữa xông tới, khiến thân thể của hắn khẽ run lên một cái.
Hai mắt bắt đầu đỏ rực, sắc mặt bỗng dưng dữ tợn khẽ rên một tiếng.
Bản thân dường như đã có chuẩn bị từ trước, đầu lưỡi nhanh chóng bị cắn nát, máu tươi chảy ra, kéo tâm thần của hắn lần nữa thoát khỏi loại cảm giác đê mê kia.
Một đôi con ngươi tràn đầy băng lãnh lại lần nữa xuất hiện, nhưng khác biệt là, lần này không hề có bất kỳ thanh âm nào phát ra, bản thân hắn đứng tại nơi đó, hô hấp kịch liệt, chậm rãi lau đi máu tươi, cẩn thận cảm thụ tự thân.
Mà trong lúc này, ẩn tại bên trong mây đen, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người.
Người này toàn thân rách rưới, trên thân không hề có một chút chân nguyên ba động nào, phảng phất như một phàm nhân vậy, nếu như Nhất Minh hắn nhìn thấy người này, hắn liền có thể nhận ra đây chính là trung niên đã giao cho hắn quyển Huyết Thần Kinh kia.
Trung niên đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu niên bên dưới, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười thỏa mãn, thì thào nói nhỏ.