Nhục Thân Thành Thánh

Chương 528: Tiểu tử ngươi tốt nhất là thành thật một chút



Chương 528: Tiểu tử ngươi tốt nhất là thành thật một chút

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Cửa phòng mở ra, tiểu cô nương với thân thể mềm mại, được bao phủ bởi một bộ bạch sắc váy dài, không phải vải vóc thô ráp, mà là tơ lụa nhẹ nhàng như nước.

Tại hai bên cánh tay, còn có một đầu lụa mỏng tựa như cánh bướm phiêu nhiên mà động, kết hợp với hư ảnh của hồ điệp uốn lượn xung quanh, một loại hương thơm nhè nhẹ, quanh quẩn bên trong gian lầu tán ra.

Một tay của nàng sờ lên trang sức hồ điệp được kẹp trên tóc, một tay còn lại không biết làm sao, gương mặt xinh đẹp kia vào thời khắc này lại có chút lúng túng nhìn qua tất cả mọi người: “Đông, đông người như vậy!”

Mái tóc của Tiểu Thất cũng được búi lên một phần ở phía sau, với trâm cài đơn giản, phần tóc dài buông xõa nhẹ nhàng hai bên vai, càng khiến cho nàng toát lên vẻ đơn thuần mộc mạc, kết hợp với gương mặt ngây thơ xinh đẹp kia, không ai là không thích, không ai là không động lòng!

Trong lúc nhất thời, cả gian lâu đều bỗng dưng yên tĩnh đến lạ, ngay cả chiếc quạt đang phe phẩy ở trước người của Ngưng Vũ, cũng đã dừng lại từ lúc nào không hay.

Tại trong thần sắc bỗng dưng ngưng lại, tại dưới ánh nhìn mê mẩn trong chốc lát, Ngưng Vũ mới lấy lại tinh thần, tất cả mọi người cũng là như thế.

“A a a a a! Đây là cô nương nhà ai a, ta muốn lấy nàng về làm vợ!”

“Các ngươi nhìn, món trang sức kia không phải là sản phẩm tại tầng này hay sao, không ngờ lại nhìn đẹp mắt như vậy, Lâm cô nương có thể giới thiệu cho ta một chút sao, ta muốn mua về tặng cho người trong lòng của ta!”

Vào thời khắc này, liên tiếp là những tiếng thốt lên cảm thán, hầu như tất cả những cô nương có mặt ở nơi này, đều chăm chú nhìn về hư ảnh hồ điệp nhẹ nhàng phiêu động kia, con mắt cũng không khỏi phát ra tinh quang, tràn đầy kích động!

Lâm Phi Yến vừa mới bước ra bên ngoài liền sửng sốt một chút, ngay cả nàng cũng không biết vì sao lại xuất hiện cái tình huống như thế này, nhưng nàng rất nhanh liền phản ứng lại, mỉm cười tiến lên, lần lượt giới thiệu trang sức.

Còn Tiểu Thất nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy một chiếc gương to lớn đặt ở một bên cách đó không xa, thế là nàng nhanh chóng bước qua, nhìn thấy chính mình xuất hiện ở trong gương, ngay cả nàng cũng không khỏi kích động trong lòng!

Là một cô nương, ai không muốn xinh, ai không muốn đẹp đâu?

Tiểu Thất vui vẻ tại trước gương nhìn ngắm hồi lâu, mới hài lòng tiến đến Lâm Phi Yến hỏi: “Phi Yến tỷ tỷ, không biết tất cả những thứ này, bao nhiêu linh thạch a?”

Lâm Phi Yến nhìn cả người Tiểu Thất hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn sang mọi người ở chung quanh, trong lòng cũng có một chút ý nghĩ, thế là mỉm cười đối với nàng giơ lên một ngón tay, nhỏ giọng nói:

“Không nhiều, chỉ cần một trăm khối linh thạch là được.”

Tiểu Thất nghe xong liền đưa mắt nhìn vào nhẫn trữ vật trong tay, nhìn thấy linh thạch còn không đến hai mươi khối, sắc mặt cũng không khỏi trở nên kỳ lạ, nàng miễn cưỡng gạt ra một cái nụ cười, mang Mộng Hồ Điệp lấy xuống đưa cho Lâm Phi Yến.

“Phi Yến tỷ tỷ, thật là ngại quá, ta không còn nhiều linh thạch như vậy, hôm nay ta đi dạo mua không ít đồ ăn ngon, cái này, ta có thể trả lại không?”

Dưới cái nhìn của Tiểu Thất, món đồ này xinh đẹp như vậy, đương nhiên không phải tính bằng hạ phẩm linh thạch rồi, nhưng thật là trùng hợp, Lâm Phi Yến lại chính là nghĩ như vậy, nàng nói một trăm khối linh thạch chính là ám chỉ hạ phẩm loại kia.

Nhìn thấy biểu hiện của tiểu cô nương có vẻ tiếc nuối, ánh mắt của Lâm Phi Yến lần nữa nhìn qua từng khách nhân về sau, nội tâm liền làm ra quyết định.

Dù sao cũng chỉ là vài trăm khối linh thạch mà thôi, nàng đã cố tình ưu đãi còn một trăm khối, vậy thì cho tiểu cô nương này ghi sổ cũng không phải không được.

Đối với tu sĩ chân nguyên cảnh mà nói, kiếm một trăm khối linh thạch cũng không phải là việc gì khó, nhìn tiểu cô nương cũng không phải là loại người không giữ chữ tín, cho nên nàng cũng không có gì phải lo lắng.

Có thể Lâm Phi Yến còn chưa kịp lên tiếng, một thanh âm ở cách đó không xa đột ngột vang lên, chỉ thấy một thanh niên nam tử chậm rãi đi tới, đi đến bên cạnh của Tiểu Thất đối với nàng cười nói.

“Tiểu Thất cô nương, thật là trùng hợp quá a, không ngờ tại nơi này cũng gặp được cô.”

“A! Là ngươi a!” Tiểu Thất nhìn thấy Ngưng Vũ cũng xuất hiện ở đây, nàng có chút bất ngờ, “Ngưng Vũ huynh làm sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ huynh cũng muốn mua trang sức à?”

Nói tới đây, Tiểu Thất nàng cảm giác chính mình có chút thất thố, thế là cười hì hì không nói.

“Ta vốn cũng định đi xem hội đấu giá của Tô gia, lúc vào trong thành thì nhìn thấy mọi người đều tụ tập ở đây, ta hiếu kỳ không biết rốt cuộc là ai gây ra náo động lớn như vậy đâu, thì ra là do hai vị cô nương xinh đẹp đồng thời gây ra, quả thật là khiến cho tại hạ mở mang tầm mắt!”

Lâm Phi Yến thường xuyên đối mặt với những lời lẽ khách sáo như thế này, cho nên nàng cũng đã quen, cũng không có đáp lời mà hỏi sang một vấn đề khác.

“Không biết công tử muốn mua loại trang sức nào, có yêu cầu gì hay không, ta có thể giúp công tử giới thiệu một hai.”

Ngưng Vũ khoác khoác tay: “Thế thì không cần, ta thấy món trang sức này không tệ, gói lại cho ta đi.”

Tiểu Thất nhìn thấy món trang sức mà chính mình yêu thích bị người mua đi, trong lòng bỗng dưng có cảm giác thất lạc lạ thường, nhưng nàng cũng không có nói thêm cái gì, cũng không thể nói cái gì.

Lâm Phi Yến nhìn qua Ngưng Vũ, biểu lộ có chút ngượng ngùng: “Thật là ngại quá, món trang sức này đã được vị cô nương này chọn trúng, nếu công tử muốn chọn một món tương tự mà nói, ở đây cũng có vài món thích hợp nha.”

Nói xong, Lâm Phi Yến định rời đi mang trang sức lấy ra, nhưng lại bị Ngưng Vũ khoác tay chặn lại: “Cô nương hiểu lầm, ta chính là muốn thay mặt Tiểu Thất mua nó, cô nương cứ đưa món trang sức này cho Tiểu Thất mang lên là được, hết thảy bao nhiêu linh thạch?”

Tiểu Thất kinh ngạc nhìn qua Ngưng Vũ, ngữ khí có chút vui mừng cùng không hiểu: “Không… không phải chứ, tại sao huynh lại mua nó cho ta?”

“Coi như là món quà ta tặng cho Tiểu Thất nhân dịp chúng ta trở thành bằng hữu đi, thế nào, cô không thích sao?”

“Ta thích, à không…” Tiểu Thất có chút lúng túng, nàng cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ mới gặp mặt hai lần mà người thanh niên này đã tặng cho mình món quà quý giá như vậy, đây quả thật là khiến nàng cảm giác có chút mơ hồ không hiểu.

“Tiểu Thất cô nương thích là được rồi!” Ngưng Vũ cười cười, “Nếu như cô nương cảm thấy muốn báo đáp tại hạ, vậy thì chỉ cần mời ta một bữa cơm là được, ta cũng chưa từng được thưởng thức món ngon ở nơi này, không biết cô nương có sẵn lòng hay không?”

“Món ngon sao, đương nhiên là được!” Tiểu Thất nghe thấy đồ ăn ngon liền gật đầu đáp ứng.

Lâm Phi Yến nàng cũng không muốn làm “bóng đèn” ở nơi này, thế là giới thiệu cho hai người một quán tửu lâu nổi tiếng ở nơi đây về sau, liền nhận lấy linh thạch quay người ly khai.

Tiểu Thất lần nữa định mang Mộng Hồ Điệp cài lên, nhưng bất tiện là nàng cũng không quen tự mình làm điều này, thế là Ngưng Vũ khép lại bạch phiến, giọng ôn hòa vang lên: “Để ta!”

Tiểu Thất đưa mắt nhìn lên, gương mặt bỗng dưng có chút ửng đỏ lại cúi mặt nhìn xuống, tại trong cảm giác hồi hộp cùng rung động, trái tim của nàng tựa như hưu con xông loạn, ngay cả hô hấp cũng cấp xúc thêm mấy phần.

Ngưng Vũ cầm lấy Mộng Hồ Điệp, chậm rãi tại trên tóc nàng cài lên, hắn cũng không có kinh nghiệm về phương diện này, cho nên đòi hỏi tốn một khoảng thời gian mới cảm thấy hài lòng.

“Được rồi!” Ngưng Vũ lui về sau một bước, ánh mắt nhìn về tiểu cô nương với gương mặt ửng đỏ, hai má hồng lên, quả thật là khiến cho hắn có chút không nhịn nổi.

Thật là muốn tại trên gò má kia thơm một cái, nhưng hắn cũng không có làm như vậy, chỉ là lẳng lặng chìm đắm trong khoảnh khắc tuyệt vời này.

Tiểu Thất đưa tay sờ lên hồ điệp trên tóc, trong lòng cũng có một loại cảm giác phi thường kỳ lạ, nàng đưa mắt nhìn về trong gương, nhìn thấy hai má của bản thân đã ửng đỏ cả lên, khiến nàng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Ngưng… Ngưng Vũ huynh, chúng… chúng ta đi thôi!”

Nói xong, Tiểu Thất dẫn đầu hướng về thang lầu đi đến, Ngưng Vũ cũng lấy lại tinh thần, bạch phiến xòe ra, khóe miệng cong lên một vệt ý cười vui vẻ, bước chân nhanh hơn nàng một chút.

Hắn tại thang lầu dẫn đầu bước xuống, Tiểu Thất bước theo phía sau, hành động nhỏ này của Ngưng Vũ, không hiểu sao lại khiến nàng có một loại cảm giác rất là an toàn, chiếc miệng nhỏ cũng nhịn không được bặm lại, cố gắng đè ép ý cười.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, dưới sự trông đợi của rất nhiều võ giả, một nam một nữ đều khoác bạch y trên thân, chậm rãi bước xuống.

Nam hào hoa phong nhã, nữ xán như xuân hoa, kiểu như thu nguyệt, quả thật là gây nên một trận xôn xao không gì sánh được.

Đặc biệt là hương thơm cùng với hư ảnh hồ điệp tại trên người của tiểu cô nương không ngừng xoay quanh, đã làm cho không biết bao nhiêu thanh niên nam tử mê mẩn cả người, ánh mắt đều không cách nào dời đi.

Mãi cho đến khi lỗ tai truyền ra đau đớn về sau, những thanh niên nam tử này mới tỉnh hồn trở lại, miệng không ngừng kêu to: “A đau đau đau!”

Đây quả thật là lần đầu tiên nàng cảm giác bị nhiều người chú ý như vậy, bước chân của Tiểu Thất cũng không khỏi bước nhanh hơn mấy phần, không qua bao lâu liền đã rời khỏi cửa hàng của Lâm gia, tiếp tục tại trên đại lộ dạo qua, sẵn tiện hướng về Tiên Vũ Lâu đi đến.

Mà tại một nơi “thế ngoại đào nguyên” nào đó trong Đoạn Mộc Lâm, Thiết lão đang ngồi câu cá nhìn thấy cảnh này, trong miệng cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Đúng thật là cổ nhân nói không sai, cái gì mà có không giữ, mất quả thật là không có khả năng, tiểu tử ngươi tốt nhất là cho lão phu thành thật một chút, nếu không thì đừng có trách lão phu không nói đạo lý a!”

Vừa nói xong, ánh mắt của Thiết lão khẽ híp thành một đường, cần câu lập tức giật mạnh, lại phát hiện mồi câu biến mất không thấy, tâm tình lại càng thêm hỏng bét!