Đây là một thế giới hư cấu, phái nam có thể kết hợp cũng có thể sinh sản.
Bởi vì trước khi tiền triều diệt quốc hôn quân vô năng, gian thần lộng quyền, đảng phái mọc như rừng, hoạn quan đang nắm quyền, hỗn loạn mấy chục năm, kết quả quan ép dân phản, không ngừng bắt đầu khởi nghĩa, người Hồ phương bắc cũng nhân cơ hội xuôi nam muốn chia một chén canh.
Thời cuộc hỗn loạn, chiến loạn xảy ra dồn dập, đưa đến tỉ lệ nữ giới giảm nhanh, phản vương các nơi chia cắt gần năm mươi năm, Huy Triêu thái tổ bộc lộ tài năng, đông chinh tây thảo, diệt phản vương các nơi, nam chinh Nam Chiếu, bắc thảo Bắc Hồ, thành lập vương triều mới thống nhất.
Sau khi Huy Triêu lập quốc khôi phục sinh sản, khích lệ sinh dục, bởi vì số lượng phái nữ ở trong gần trăm năm hỗn loạn giảm nhanh, cho nên từ sau khi Huy Triêu lập quốc liền khích lệ cùng phái kết khế sinh con, hơn nữa không cho phép phá thai, không cho phép cưỡng chế quả phụ (phu) thủ tiết.
Đồng thời giảm bớt lao dịch thuế ruộng, đề cao sinh sản, dưới ảnh hưởng chính sách của người thống trị, tư tưởng trăm họ cởi mở, dân tình chất phác, vì gia tăng dân số, độ chấp nhận đối với việc với vị hôn phu hôn thê quan hệ trước khi thành thân cũng rất cao.
Đồng thời Huy Triêu lập quốc mới mấy chục năm, chính là thời điểm phồn thịnh nhất.
Mà câu chuyện người viết muốn nói xảy ra ở Chử gia trang trong một thôn nhỏ dưới chân núi Tàng vân của Huy Triêu.
Trong Chử gia trang có một tiểu tử trẻ tuổi, tên Chử Nghĩa, là nhi tử độc nhất trong nhà, phụ thân hắn Chử Thạch Nam và cha Điền Thanh là một đôi phu phu kết khế ân ái, sau khi thành hôn không lâu thì có hắn.
Không nghĩ đến lúc sinh hắn cha hắn ngã ở sân, vị trí thai không thuận, sinh khó khiến thân thể tổn thương, từ đó khó mang dựng thêm nữa, mà thuở nhỏ thân thể Chử Nghĩa cũng yếu hơn một chút so với những đứa trẻ khác, nên hắn càng được coi như bảo bối.
Phu phu hai người hết sức thương yêu nhi tử độc nhất này, sáu tuổi liền đưa đến tư thục trong tộc, để cho hắn học chữ, Chử Thạch Nam từng đi tòng quân, học một chút công phu, vì để cho thân thể Chử Nghĩa cường tráng hơn, còn đặc biệt dạy hắn săn thú, trong thôn có thật nhiều người cũng sẽ săn một ít thỏ gà núi gì đó. Chử Thạch Nam lại là một trong những người có tay nghề giỏi, có câu nói người tài cao gan lớn, Chử phụ thường xuyên đi săn một ít heo rừng, hươu sao, dựa vào những thứ này cũng tích được chút gia sản, mấy mẫu ruộng tốt, cuộc sống của Chử gia trôi qua không tệ.
Sóng gió trong cuộc sống không thể biết trước, hoạ phúc chỉ trong một sớm một chiều, mùa đông năm Chử Nghĩa mười hai tuổi, Chử phụ vào núi săn thú gặp bầy sói, không thể quay về. Điền Thanh vốn muốn đi theo hắn, nhưng nghĩ đến con nhỏ chưa trưởng thành, chỉ đành phải chôn chặt trái tim đau đớn, cố nâng tinh thần sống qua ngày.
Chử Nghĩa cũng như trưởng thành sau một đêm, nghỉ học ở trường, giúp cha xử lý hoa màu. Điền Thanh cũng cảm thấy an ủi, chỉ có một chuyện, Điền Thanh không cho phép Chử Nghĩa vào núi săn thú, sợ hắn bước theo chân của Chử Thạch Nam.
Mỗi lần Chử Nghĩa nhắc tới chuyện này Điền Thanh đều trở nên tức giận, lâu dần, Chử Nghĩa cũng không nhắc đến nữa.
Bốn năm vội vã đi qua, nhà của Chử Nghĩa do hai cha con xử lý lại mua thêm mấy mấy mẫu ruộng, coi như gia đình bậc trung, chẳng qua là Điền Thanh có nỗi lòng không thể giải, lại quanh năm vất vả, thân thể không bằng lúc trước.
Mà Chử Nghĩa cũng đến tuổi tác kết thân, trong lòng Điền Thanh cũng đang suy tính, từ nhỏ đứa bé này đã có chủ kiến, cũng không biết Chử Nghĩa yêu thích kiểu gì.
Thật ra thì từ lâu trong lòng Chử Nghĩa đã giấu một bảo bối, là một tiểu tử xinh đẹp cùng thôn với nhà ông ngoại Chử Nghĩa, tên An Dương.
An gia là từ đời ông cố chạy nạn đến thôn Điền gia, ba đời sinh sống, An gia cũng có mấy phòng người, một nhà An Dương có thể nói cũng không quá nghèo khó, phụ thân An Dương An Gia Trung và cha y Điền Hạo kết khế, hai người dưỡng dục bốn trai một gái, An Dương đứng thứ tư, là nhi tử nhỏ nhất, năm nay mười lăm tuổi, đại tỷ và đại ca nhị ca sớm đã lập gia đình, tam ca cũng đã đính hôn, tháng sáu năm nay chuẩn bị thành thân.
Chẳng qua bởi vì là hộ từ ngoài đến, không nhiều ruộng đất như vậy, cần thuê ruộng trồng trọt, qua lại bù trừ thu vào thì ít, cũng may thu hoạch không tồi, thuế cũng không cao, sức lao động trong nhà cũng đủ, coi là có chút tích góp, nhưng so với nhà Chử Nghĩa vẫn kém nhiều.
Hai người kia sao có thể quen nhau chứ? Ông ngoại Chử Nghĩa chỉ có một nhi tử là Điền Thanh, còn lập gia đình, Chử Thạch Nam từ kết khế liền thường xuyên mang thê nhi đi nhà ngoại thăm ông cụ, hai là giúp làm việc, sau khi phụ thân qua đời, Chử Nghĩa liền nhận lấy nhiệm vụ này.
An gia và Điền gia qua lại, ngươi giúp ta làm chút việc, ta giúp ngươi làm chút việc, thường xuyên qua lại, năm này tháng nọ, hai bên người sát người mắt đối mắt.
Hôm nay, làm xong việc hoa màu, ngồi ăn cơm, hai cha con Điền Thanh và Chử Nghĩa ngồi ở trong gian nhà chính tán gẫu. “Nghĩa nhi cũng mười sáu rồi, nên lập gia đình, nói với cha, thích kiểu gì, cha đi tìm bà mai hoặc ông mai tìm kiếm một chút.”
Ở chỗ này, bà mai phụ trách hôn sự của nam nữ, ông mai thì phụ trách hôn sự nam nam, bà đỡ, ông đỡ cũng là như vậy, chức trách rõ ràng.
“Cha, con, con có người mình thích…” Chử Nghĩa ngượng ngùng nói ra tâm sự với cha mình.
Điền Thanh nhìn mặt nhi tử vốn trưởng thành sớm của mình trướng đến đỏ bừng, không nhịn được trêu ghẹo: “Ồ? Là cô nương nhà nào câu đi hồn của con ta rồi! Quả nhiên là con lớn không giữ được mà!”
“Cha…” Chử Nghĩa bất đắc dĩ nhìn người cha không chịu nghiêm túc của mình, không biết nói gì, dẫu sao đã rất lâu cha không mở lòng như vậy.
“Được rồi, cha không trêu ghẹo con nữa, con nói rõ ràng cho cha biết, là cô nương nhà ai vậy?”
“Không phải cô nương, cha, là An Dương của An gia cùng thôn với ông ngoại.”
“An Dương? Tiểu nhi tử nhà An Gia Trung, An Dương?” Thấy Chử Nghĩa gật đầu, Điền Thanh liền tự nói tiếp, “Là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, phụ mẫu cũng là người chịu khó, An gia cũng làm người không tệ, nhiều năm ở trong thôn như vậy cũng không thấy truyền ra chuyện xấu gì…”
Vừa nói vừa nhìn về phía nhi tử, phát hiện hắn khẩn trương đến chóp mũi đổ mồ hôi, không muốn trêu chọc hắn một chút, “Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì cơ?” Chử Nghĩa vội vàng hỏi.
“Ha ha, nhìn bộ dáng gấp gáp của con, thật buồn cười mà! Nếu các con đã quen nhau, hai bên đều có ý, cha liền kêu ông mối đi An gia cầu hôn!”
Chử Nghĩa đã không biết nói cái gì, “Cha, người thật sự…”
Điền Thanh là một người nhanh nhẹn, nói làm liền làm, ngày thứ hai trở về nhà tìm phụ mẫu mình, để cho bọn họ đi tìm một ông mối có danh tiếng tốt, đi An gia cầu thân, hận không thể đến ngày thứ ba là có thể tổ chức hôn lễ.
Điền lão cha vội vàng kéo nhi tử mình, Điền lão thái vội nói: “Tính tình này của con, cả đời cũng không đổi được, chuyện cầu thân lớn như vậy, sính lễ cầu thân con chuẩn bị gì rồi? Bát tự hợp không? Danh sách sính lễ con đã có chưa? Ngày lành đã xem chưa?”
Từng cái vấn đề mẫu thân hỏi, rốt cuộc để cho Điền Thanh tỉnh táo lại.
Nhìn nhi tử bình tĩnh lại, Điền lão cha tiếp lời bạn già: “Ông mối tốt không khó tìm, trong thôn ta có rồi, là một vị thúc trong tộc, nhưng trước khi để người môi giới đến đề thân, có phải chúng ta nên hỏi ý của An gia trước không, chẳng may người ta muốn tiểu nhi tử thú thê thì sao? Hai nhà trao đổi qua trước đã, sau đó chúng ta mới đi sắm lục lễ, con ở nhà chờ, để cho mẫu thân con đi hỏi một chút.”
Điền Thanh gật đầu một cái, liền thúc giục mẫu thân đi nhanh. Mẫu thân hắn lắc đầu, cầm một giỏ trứng gà đi qua An gia.