Đến An gia, Điền lão thái đặt giỏ trứng gà xuống nói rõ mục đích đến, người An gia không quá bất ngờ, dẫu sao mấy năm nay, nên nhìn ra được thì cũng đã nhìn ra từ lâu, đoạn thời gian trước Điền Hạo và đương gia còn lẩm bẩm khi nào Chử gia sẽ đến cầu thân, ngay cả đồ cưới cũng chuẩn bị bảy tám phần rồi.
Điền lão thái nhìn thái độ An gia, trong lòng lại mắng nhi tử lần nữa, nhìn một chút cha người ta, lại nhìn nhi tử nhà mình làm cha, người so với người càng mất mặt!
“Thím yên tâm, bọn cháu không cần gì cao sang, còn sính lễ chúng cháu cũng không giữ lại, đều để Dương nhi mang đi, chỉ cần đứa bé A Nghĩa kia đối tốt với Dương nhi là được, chúng cháu làm cha không cầu gì khác.” Điền lão cha gọi Điền Chí vào, Điền Hạo coi như là cháu trong tộc của hắn, cho nên gọi Điền lão thái là thím.
“Không dám nói tiểu Dương gả qua đại phú đại quý, nhưng Nghĩa nhi cũng là các ngươi nhìn lớn lên, coi như là có của ăn của để, cũng biết điều, tiểu Dương là nó đòi cầu thân, nó nhất định sẽ đối tốt với tiểu Dương. Nếu nó đối với Dương nhi không tốt, Thanh đệ của ngươi cũng sẽ không tha nó.”
Điền lão thái cũng bày tỏ thái độ, “Vậy ta đi mời ông mối đến, qua mấy ngày chính thức tới cửa cầu thân.”
“Được, vậy chúng ta cứ định cứ như vậy!” An Gia Trung cũng nói rõ ràng.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, ông mối liền xách một đôi chim nhạn lớn Điền Thanh cố ý chọn đến cửa An gia, nói một chuỗi lời cát tường, còn đưa cho An Dương môt đôi lược gỗ đào do Chử Nghĩa chuẩn bị, mà An Dương thì tặng trở về một đôi giày vải làm cho Điền Thanh.
Ông mối cầm sinh thần bát tự của An Dương và Chử Nghĩa đi bói, quẻ tượng biểu hiện hoà hợp cả đời, nhiều con nhiều phúc, là một cọc nhân duyên hiếm thấy. Ông mối mang tin tốt này đến Chử gia, Điền Thanh vội vàng nói chuyện này cho An gia biết, hai nhà đều cảm thấy rất vui vẻ.
Nạp thải, vấn danh, nạp cát các bước tiến hành thuận lợi, thời gian đến tháng bảy, ngay sau đó là nạp chinh, cũng chính là đưa sính lễ.
Nói đến đưa sính lễ, Điền Thanh có chút lờ mờ, dẫu sao cả đời đều chưa chuẩn bị qua loại việc lớn như vậy, ở nhà có cha mẹ, sau khi lập gia đình có tướng công, tướng công mất thì còn nhi tử lớn để dựa vào, có thể nói trừ việc trồng hoa màu mệt mỏi, hắn liền chưa từng phải bận lòng chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là Điền lão cha và Điền lão thái giúp đỡ chuẩn bị một phần sính lễ: Một gánh bánh hỏi, hải vị*, tam sinh*, cá, rượu, hoa quả, đường bốn màu, lá trà hạt mè, còn có một tấm da nai khi Chử Thạch Nam săn được, tiền lễ chuẩn bị năm lượng bạc, đây có thể để cho một gia đình ba người tiêu xài một năm.
*hải vị: hải sản quý hiếm; *tam sinh: ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn
Chọn một ngày tốt, mùng tám tháng tám, ông mối mang Chử Nghĩa tới An gia đưa sính lễ, An gia hai người thấy sính lễ Chử gia chuẩn bị thì cũng yên lòng, cảm thấy nhi tử gả qua hẳn sẽ không bị thiệt thòi.
Ngày đưa sính lễ thần thái Chử Nghĩa sáng láng, hắn và An Dương đã có một thời gian không gặp, hai người muốn nhân cơ hội này gặp một chút, ai biết được, cả ngày An Dương đều không lộ mặt.
Không còn cách nào, bệnh tương tư của người nào đó thừa dịp trong phòng trò chuyện sục sôi ngất trời, chạy ra ngoài, đi phòng của An Dương, dẫu sao cũng không phải lần đầu đến, coi như là quen cửa quen nẻo.
Thật ra thì An Dương cũng nhớ Chử Nghĩa, chẳng qua là cha y không để cho y đi ra, chợt thấy người yêu, An Dương không để ý tới ngượng ngùng, hỏi: “A Nghĩa ca, sao huynh lại đến đây?”
“Vội tới đưa sinh kễ cho Dương nhi mà! Nhớ huynh không?”
An Dương yên lặng gật đầu, “Nhớ, nhớ lắm luôn, trước kia chưa bao giờ không được gặp huynh trong thời gian lâu như vậy…”
Còn không phải vậy sao, trước kia cách mỗi mười ngày nửa tháng Chử Nghĩa sẽ đến nhà ngoại một chuyến, từ sau khi hai người nảy sinh tình cảm mỗi lần Chử Nghĩa tới đều sẽ đi gặp An Dương, nhưng lần này từ tháng năm đến bây giờ đã gần ba tháng không gặp, sao có thể không nhớ được.
Chử Nghĩa cũng không kìm được ôm y vào lòng, “Ta cũng nhớ ngươi, trước khi thành thân, ta không thể công khai đến thăm ngươi, nên không thường xuyên đến gặp Dương nhi được. Qua một đoạn thời gian là có thể thành thân, đến lúc đó là có thể gặp mặt rồi, ngươi ngoan ngoãn chờ Nghĩa ca, có được hay không?”
An Dương khó chịu trả lời: “Vâng…” Dù sao cũng là chạy lén ra ngoài, cũng không thể ở lâu, tâm sự một lúc, Chử Nghĩa cần phải trở về, hai người vẫn quyến luyến không nỡ xa nhau.
Tiếp theo chính là thương nghị ngày thành thân, xét thấy một đoạn thời gian tiếp theo là thời tiết nông vội, xong việc nông, thời tiết cũng lạnh xuống, thích hợp làm hôn sự, tra xét hoàng lịch, định ngày vào mười chín tháng mười một, thích hợp thú gả, là một ngày tốt.
Chử Nghĩa làm xong việc trong nhà liền đến nhà ngoại phụ việc, bởi vì hai nhà đính thân, người trong An gia cũng đủ, cho nên để cho An Dương cũng đi giúp nhà ngoại bên đó thu cắt, hai cái miệng nhỏ dính chung một chỗ, thừa dịp không người chú ý, Chử Nghĩa thỉnh thoảng còn có thể thâu hương trộm ngọc một chút.
Mỗi lần An Dương đều bị hắn trêu đến đỏ mặt, có một lần thiếu chút nữa ma sát nổi lửa, An Dương tức giận mấy ngày đều tránh hắn. Cứ bận rộn như vậy, đảo mắt đến tháng mười.
Nhà của Chử gia là Chử Thạch Nam và Điền Thanh thành thân thì mới đắp, Điền Thanh ở phòng chính, là nhà gạch ngói ba gian, vốn muốn dọn ra làm hỉ phòng, nhưng căn bản Chử Nghĩa không đồng ý, Điền Thanh thỏa hiệp, dọn dẹp hai gian buồng phía mái đông Chử Nghĩa ở làm hỉ phòng.
Phòng mái đông vốn là hỉ phòng mà phu phu Điền Thanh chuẩn bị cho Chử Nghĩa, cũng định sửa thành gạch, nhưng mấy năm nay thu hoạch không tốt, liền xây thành nhà đất, nghĩ có thể sửa trước khi Chử Nghĩa thành thân, đáng tiếc còn chưa kịp sửa thì Chử Thạch Nam đã qua đời.
Trong lòng Điền Thanh không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện này, Chử Nghĩa là cảm thấy tiền trong nhà vốn không dư giả nên không cần lãng phí tiền trong trong chuyện này, tiểu Dương nhi cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà chê bai hắn, kết quả là cứ để vậy luôn.
Một ngày trước khi thành thân, An gia đưa của hồi môn đến, nhìn của hồi môn là có thể nhìn ra An Dương là một hài tử được yêu thương, sính lễ được mang đi hết không nói, đưa thêm một đôi tủ hỉ, một cái bàn bát tiên, hai cái ghế, một cái bàn thấp, hai thất vải, sáu chăn hỉ, y phục, còn có tiền áp rương, với điều kiện của An gia mà nói, đây đã là của hồi môn tốt nhất nhà họ có thể lấy ra rồi.
Cuối cùng đã tới mười chín tháng mười một, giờ Dần (từ 3 giờ đến 5 giờ sáng) vừa qua Chử Nghĩa liền tỉnh, chờ sau khi hắn rửa mặt xong, trời vẫn rất tối, đến bếp thấy cha đang nấu cơm rồi, ăn sáng với cha, trời sáng họ hàng lục tục đến, Chử Nghĩa mặc xong hỉ phục chuẩn bị đi rước dâu.
Mùa đông mặt trời không gắt, giờ Thìn (từ 7h-9h sáng) Chử Nghĩa mang không ít tiểu tử trẻ tuổi của Chử gia trang ngồi xe bò lên đường đi đón dâu, Chử gia trang và Điền gia thôn cách không xa, ngồi xe bò chỉ đi mất tầm một khắc (15 phút).
Vui mừng náo nhiệt đi đón một tân lang khác, trên đường trở về Chử Nghĩa không ngừng liếc nhìn An Dương đang ngồi trên xe bò, hôm nay Dương nhi mặc hỉ phục, tóc đen nửa thúc trông y vô cùng mê người, hắn hận không thể lập tức ôm người vào trong ngực, không ai cho nhìn.
Ồn ào náo nhiệt một ngày rốt cuộc đã qua, lạy thiên địa, uống rượu hợp cẩn, đuổi đám hỗn tiểu tử kia đi, buồng phía đông chỉ còn lại hai người Chử Nghĩa và An Dương.
“Dương nhi, hôm nay mệt lắm rồi hả? Có đói bụng hay không? Ta đi lấy chút đồ ăn cho ngươi!” Chử Nghĩa ân cần hỏi.
“Nghĩa ca, không cần, ta, ta không đói bụng!” An Dương có chút ngượng ngùng.
“Một ngày chưa ăn gì rồi, sao có thể không đói, bây giờ là ở nhà của chúng ta, không cần câu nệ, ca đi cầm ít đồ ăn cho ngươi!” Chử Nghĩa khuyên nhủ, nói xong không để An Dương từ chối liền đi ra ngoài cầm đồ ăn vào.
Chờ hai người ăn xong, rửa mặt, trong không khí tựa như tràn ngập hơi thở mập mờ: “Dương nhi, ngươi thật đẹp…”
Nói xong liền ôm lấy y, khẽ hôn bên tai y, An Dương cảm giác dưới thân của y có thứ gì đâm vào, kêu nhẹ một tiếng: “Nghĩa ca…”
“Đừng sợ, Dương nhi…” Vật kia dần dần tách nơi bí mật của y, không ngừng đi sâu vào, chạy thật nhanh, luật động…