Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 68: Toàn bộ nguyên nhân



Tô Ngự đột nhiên nghĩ đến: “Kha Kha đâu?”

Tần Học: “Có lẽ cậu sẽ không có cơ hội nhìn thấy cô ấy sau khi biến dị.”

“Anh điên rồi… Cô ấy không làm gì cả, cô ấy vô tội.” Giọng nói của Tô Ngự khẽ run rẩy, vốn cậu cho rằng mình cứu Kha Kha, nhưng không ngờ cuối cùng lại làm hại cô ấy.

“Dù sao sớm muộn gì cũng bị cảm nhiễm, không phải à?” Tần Học thờ ơ nói: “Tôi đã không có thứ gọi là nhân tính từ lâu rồi.”

Tô Ngự: “Không đúng, không phải như vậy. Mấy tháng nay tôi đều ở chung với anh, tôi không tin mỗi ngày anh đều diễn với tôi. Khi đó ở thành phố N, nỗi đau của anh rõ ràng là thật.”

Tần Học cười tự giễu: “Nỗi đau ở thành phố N là thật, nhưng không phải vì nó sụp đổ, mà bởi vì tôi ngây thơ coi thuốc II như hy vọng của toàn nhân loại mà mô phỏng ra vaccine, lại cải tạo người tôi yêu nhất thành thể biến dị!!!”

Người tôi yêu nhất, cải tạo thành thể biến dị…

Vì sao Tần Học có thể khống chế thể biến dị?

Trong đầu Tô Ngự có một suy đoán táo bạo: “Thể biến dị màu đỏ đen kia…”

“Cậu thấy rồi?” Tần Học đột nhiên lại trở về dáng vẻ ôn tồn lễ độ trước kia, anh ta mỉm cười: “Anh ấy là người yêu của tôi.”

Tô Ngự sững sờ.

Cậu nghĩ đến lời Tần Học từng nói, lúc thí nghiệm họ đã bắt một con cương thi tới để thử nghiệm.

“Lúc đó, cương thi đầu tiên mà các anh kiểm tra tác dụng của vaccine, là người yêu của anh? Anh muốn biến người đó trở lại thành người.”

Tần Học: “Tôi cũng cần có một điều ước để thực hiện mà, phải không?”

Bấy giờ Tô Ngự mới hiểu rõ, khi đó Tần Học hy vọng cương thi trở lại thành người không phải nhằm vào cương thi khác, mà anh ta muốn để người yêu mình cải tử hoàn sinh.

Tần Học: “Tô Ngự, cậu rất may mắn, tôi thật sự hâm mộ cậu. Sau khi bị cắn không những không cảm nhiễm, mà bốn người kia vì cứu cậu dù có bị rút cạn máu cũng nguyện ý.”

“Nhưng tôi không may mắn như vậy. Người tôi yêu cũng là nam, tôi lớn lên từ nhỏ cùng anh ấy, chúng tôi xác định quan hệ năm mười sáu tuổi, yêu nhau mười tám năm!!”

“Tôi từng nghĩ rằng thứ chia cắt chúng tôi sẽ là thế tục, sẽ là mẹ anh ấy lấy chết ép kết hôn. Nhưng, tôi chưa bao giờ nghĩ được rằng, đến cuối cùng thứ chia cắt chúng tôi lại là sự sống chết. Ngay cả khi sắp chết anh ấy đều nghĩ đến tôi, anh ấy vì vội trở về cứu tôi mới bị cảm nhiễm!”

“Nếu có thể đánh đổi mạng sống của mình với anh ấy, tôi sẽ làm ngay lập tức. Nhưng ai có thể cho tôi cơ hội này đây?” Tần Học khóc, anh ta chỉ vào Thiệu Thiên Thành quát lớn: “Hai năm trước virus đã xuất hiện, vì sao mấy người lại che giấu tin tức này?”

“Nếu lúc đó các người công khai tin tức, đã không khiến chúng tôi đột nhiên bị cảm nhiễm mà không hề biết gì cả! Nếu chúng tôi có chuẩn bị từ trước, Từ Dương đã không trở thành như bây giờ!”

Thiệu Thiên Thành: “Hiện tại bất cứ điều gì tôi nói cậu đều sẽ cho rằng tôi đang biện minh, tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi vì chuyện này. Nếu tôi có thể bù đắp bằng cái chết của mình, tôi tuyệt đối sẽ không sống đến bây giờ.”

Tần Học mang theo nước mắt, cười lạnh: “Nói những lời này thì có ích gì? Ông thấy có lỗi thì có thể cứu sống nhiều tính mạng đã chết như vậy ư?”

Thiệu Thiên Thành trầm mặc chốc lát.

Thiệu Thiên Thành: “Năm năm trước, tôi đã làm việc với các nhà sinh vật học ở thành phố X nước M để nghiên cứu thuốc II. Mục đích chính của loại thuốc này là để cải tạo gen người. Mong muốn ban đầu của tôi là kéo dài tuổi thọ vốn có của nhân loại, tăng cường thể lực và tiềm năng ở mọi phương diện. Nhưng cải tạo gen không hề đơn giản, tôi thừa nhận thí nghiệm của chúng tôi rất tàn nhẫn. Dùng người sống để thử nghiệm.”

Lại là thí nghiệm người sống, Tần Học cũng từng làm vậy. Khi đó anh ta nói để thí nghiệm thành công cần rất nhiều người hy sinh.

Nhưng Tô Ngự vẫn không thể chấp nhận cách nói này, thí nghiệm của bọn họ quá tàn nhẫn, cậu thật sự không thể chấp nhận.

“Ban đầu thí nghiệm gần như luôn luôn thất bại, mãi đến ba năm trước mới có một chút tiến triển, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cơ thể hai người đó không chịu nổi biến đổi gen, cuối cùng tử vong. Thi thể được đưa đến phòng xác ở căn cứ, đáng lẽ đây cũng là dấu chấm hết. Nhưng hai ngày sau đã xảy ra chuyện, bọn họ trá thi*, cũng chính là cương thi ban sơ.”

*Trá thi: Xác chết vùng dậy.

“Tốc độ lây nhiễm của virus rất nhanh, căn cứ thí nghiệm gần như sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vòng chưa đầy một ngày. Tôi và một nhóm nhân viên nghiên cứu may mắn trốn thoát, đóng cửa căn cứ rồi đã báo lên trên, cũng nói về mức độ nghiêm trọng của tình hình. Chính phủ nước M cũng thông báo họ sẽ trực tiếp dùng bom hạt nhân nổ nơi đó.”

“Tôi cứ nghĩ chuyện này đã được giải quyết như vậy, nên tôi vẫn tập trung nghiên cứu thuốc. Cho đến một năm trước, tôi mới vô tình biết nước M không hề phá hủy căn cứ thí nghiệm, thậm chí còn coi cương thi bên trong như vũ khí sinh hóa dùng trong chiến tranh quân sự vào hai năm trước. Tôi muốn ngăn cũng không còn kịp nữa, hơn nữa khi nói về các vấn đề quân sự, thân phận của tôi không hề có tác dụng trước mắt họ, thậm chí họ còn trực tiếp trục xuất tôi về nước.”

“Tôi cũng đã nói chuyện này với Thiên Lẫm, vì để không gây hoang mang cho người dân, quốc gia đã âm thầm thực hiện nhiệm vụ này. Nhưng tình hình đã trở nên tồi tệ từ rất lâu rồi, không còn cách nào có thể ngăn chặn sự lây lan của virus, điều này đã dẫn đến việc toàn cầu sụp đổ.”

Sau khi nghe những lời của tiến sĩ Thiệu, Tô Ngự mất một thời gian để tiêu hóa nó.

Cậu cũng từng thắc mắc vì sao virus có thể lây nhiễm ra toàn thế giới chỉ trong vài tháng từ khi chẩn đoán đến khi bùng phát. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng, virus đã lặng lẽ lây lan trên trái đất từ hai năm trước.

Tần Học: “Ông nói với tôi chuyện này, chẳng lẽ là muốn nói, thật ra ông cũng là nạn nhân?”

Thiệu Thiên Thành thở dài: “Tôi không có ý này, tôi không muốn trốn tránh trách nhiệm, virus không thể thoát khỏi mối quan hệ với tôi. Tôi sẵn sàng gánh chịu hậu quả, cậu muốn làm gì tôi đều được. Tôi chỉ hy vọng cậu tha cho đứa nhỏ này, tha cho những người đã rất vất vả mới có thể sống sót ngoài kia.”

“Rất vất vả mới có thể sống sót?” Tần Học lặp lại câu nói rồi bật cười: “Người sống sót nào ở tổng khu mà không phải quan to giàu có? Virus vừa bùng nổ đã được đưa đến đây để hưởng sự bảo vệ và đãi ngộ của quốc gia, bọn họ vất vả chỗ nào?”

Thiệu Thiên Thành đau lòng: “Ngay cả Tô Ngự cũng có thể nhìn ra cậu không phải là người như vậy, Tần Học. Tôi đã ở chung với cậu càng lâu hơn, tôi biết cậu cũng không phải một người độc ác. Cậu muốn báo thù tôi sẽ không phản kháng, cậu cứ nhắm thẳng vào tôi là được rồi. Cậu là một nhân tài hiếm có, đừng làm việc ngốc, tôi biết cậu cũng không muốn làm như vậy…”

“Câm miệng!” Tần Học hét to cắt ngang Thiệu Thiên Thành, trừng mắt tức giận nhìn ông: “Mỗi ngày tôi đều bị dày vò trong nỗi nhớ nhung da diết, tôi phải sống trong nỗi đau khổ, sống không bằng chết. Ông không phải tôi, ông có tư cách gì để nói những điều đó?!”

Tần Học gào lên nhưng cảm xúc vẫn không thể bình tĩnh lại, anh ta đá văng bàn thí nghiệm bên cạnh.

Mặt Tô Ngự bị mảnh thủy tinh vỡ làm trầy xước, nhưng cậu hy vọng Tần Học có thể trút giận như thế này cũng tốt, đánh đập họ cũng được. Cậu không biết anh ta muốn trả thù tiến sĩ Thiệu như thế nào, không biết anh ta muốn làm gì với Thiệu Tĩnh Trì? Tô Ngự càng nghĩ càng hoảng hốt, cậu cố gắng để Tần Học bình tĩnh lại, có lẽ như vậy còn có thể xoay chuyển.

Tô Ngự: “Anh bình tĩnh một chút, người yêu anh chắc chắn cũng không hy vọng anh biến thành như vậy.”

Tần Học cười khổ: “Đương nhiên anh ấy không hy vọng tôi biến thành như vậy. Nhưng tôi cũng đâu hy vọng anh ấy chết.”

“Tôi còn phải cảm ơn cậu đấy, Tô Ngự. Nếu không phải tìm thấy gen tương tự virus từ mẫu máu của cậu thì có lẽ tôi đã phải mất một thời gian dài mới biết được mối liên hệ giữa thuốc II và virus. Cuối cùng tôi cũng biết vì sao vaccine chúng tôi tạo ra bằng cách mô phỏng thuốc II lại khiến cương thi phát sinh biến dị. Bởi vị cương thi vốn là thứ được sinh ra sau khi thí nghiệm thuốc thất bại!”

“A… Vốn dĩ tôi muốn cứu anh ấy, nhưng chính tay tôi lại biến anh ấy thành một con quái vật còn đáng sợ hơn!”

Tô Ngự: “Người đó chắc chắn sẽ không trách anh, anh có thể khống chế thể biến dị, vậy chắc hẳn anh ấy cũng có thể nghe hiểu lời anh đúng không? Không phải điều này có nghĩa anh ấy vẫn còn suy nghĩ sao? Có lẽ, có lẽ về sau có thể nghiên cứu ra loại thuốc để khiến anh ấy thay đổi trở lại.”

“Cậu cũng không khỏi quá ngây thơ rồi.” Tần Học đi tới trước mặt cậu: “Biến thành cương thi, có nghĩa là đã chết. Tô Ngự, cậu quên mất lúc đó Thiệu Tĩnh Trì trào phúng tôi rồi sao? Cải tử hoàn sinh là suy nghĩ kỳ lạ, trên đời này có thứ gì có thể khiến người đã chết sống lại?”

“Tôi đã ngừng mơ mộng như vậy từ lâu rồi.”

Tần Học kéo Tô Ngự lên khỏi mặt đất.

Thiệu Thiên Thành vội nói: “Cậu muốn làm gì với nó?”

Tần Học cười lạnh: “Ông không nghe thấy, có người tới ư?”

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng Thiệu Thiên Thành, ông căng thẳng nhìn về phía cửa. Hiện giờ ông sợ nhất người đến sẽ là Thiệu Tĩnh Trì.

Tô Ngự: “Anh muốn làm gì với Thiệu Tĩnh Trì?”

Tần Học kéo Tô Ngự đến cạnh mình: “Mặc dù cậu không có lỗi với tôi, nhưng nghĩ đến việc cậu có thể cảm nhận được nỗi đau giống như tôi, cũng rất thú vị.”

Tô Ngự sững người, Tần Học có ý gì.

Thiệu Thiên Thành muốn đứng dậy, nhưng Tần Học đạp ông một cước, ông lại bị đá ngã trên mặt đất. Ông quỳ rạp dưới đất hét lên với Tần Học: “Tần Học, tôi xin cậu, hãy tha cho chúng đi!”

Đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm bị đạp một cách bạo lực, đến cước thứ hai rồi thứ ba. Đến lần thứ tư, cánh cửa bị đá văng ra, cánh cửa sắt dày cộp rơi sầm xuống mặt đất.

“Mở cửa bạo lực như thế, không sợ đụng phải người cậu để tâm bên trong sao?” Tần Học nói với cửa.

Thiệu Tĩnh Trì vết thương khắp người đứng ngoài cửa, tay trái không ngừng rỉ máu, bên trên có một vết thương rất kinh dị, thương sâu đến mức có thể nhìn thấy được xương.

Tô Ngự trợn to mắt không tin nổi, cậu chưa bao giờ thấy một Thiệu Tĩnh Trì bị thương nhiều đến vậy. Khắp người gần như đều có vết thương sắc nhọn hình lưỡi dao, toàn thân như bị máu nhuộm đỏ…

“Sao lại thế này, sao anh lại bị thương nhiều như vậy?”

Tô Ngự muốn chạy ngay tới xem tình hình của Thiệu Tĩnh Trì, nhưng lại bị Tần Học giữ chặt.

“Mấy thứ bên ngoài đều là kiệt tác mày?”

Thiệu Tĩnh Trì bước vào, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Tô Ngự, nhưng là đang nói với Tần Học.

Tần Học cười: “Xem ra cậu phải ăn không ít khổ rồi nhỉ? Những thể biến dị bên ngoài hoàn toàn khác với khi ở thành phố N.”

Thiệu Tĩnh Trì: “Thả họ ra.”

Tần Học: “Tôi không muốn thả thì sao.”

Sắc mặt Thiệu Tĩnh Trì trở nên rất khó coi: “Thả họ ra! Đừng để tao phải nhắc lại lần thứ ba, nếu không tao sẽ khiến mày phải hối hận vì những gì mày đã làm.”

“Thế ư?” Tần Học đứng yên, lấy từ trong túi một ống tiêm có chất lỏng màu xanh lam, đặt kim tiêm lên cổ Tô Ngự: “Cậu có thể thử xem, quên mất không nói với mấy người, tôi đã tiêm thuốc II kiểu mới rồi, hơn nữa còn có hiệu lực.”

Cảm giác kim tiêm bén nhọn từ da truyền đến, nhưng lúc này, sự sợ hãi của Tô Ngự không phải vì bản thân, mà là bởi vì Thiệu Tĩnh Trì.

Hình như cậu đã đoán được Tần Học định làm gì Thiệu Tĩnh Trì…

“Mẹ kiếp…” Thiệu Tĩnh Trì nhíu mày: “Mày mẹ nó muốn làm cái gì?!”

Tần Học chỉ vào chiếc hộp nhôm màu bạc trên bàn bên cạnh Thiệu Tĩnh Trì: “Bên trong có loại thuốc tương tự. Hoặc Tô Ngự biến dị, hoặc cậu biến dị. Tự mình chọn một đi.”

“Đừng!” Tô Ngự giãy dụa hét lên: “Tĩnh Trì, đừng nghe anh ta.”

Bởi vì cậu vùng vẫy, cây kim đã cứa qua trên cổ cậu.

Thiệu Thiên Thành cố gắng bò đến cạnh Thiệu Tĩnh Trì, nôn nóng: “Để tôi tiêm, là lỗi của tôi, không liên quan tới nó. Cậu nhằm vào tôi, cậu cứ nhằm vào tôi là được! Hãy tha cho con trai tôi.”

Tần Học dùng sức đá mạnh vào bụng Thiệu Thiên Thành, khiến ông đau đến mức co quắp lại không thể nhúc nhích.

“Con mẹ mày!”

Thiệu Tĩnh Trì bị Tần Học kích thích, bước vọt về phía trước.

Tần Học trực tiếp dùng một tay bóp cổ Tô Ngự, nhìn Thiệu Tĩnh Trì: “Cậu cũng biết thực lực hiện giờ của tôi rồi đấy, tôi có thể giết Tô Ngự trước khi cậu xông tới.”

“Em ấy chết mày cũng không sống được!” Thiệu Tĩnh Trì nghiến răng nghiến lợi.

Tần Học: “Tôi không quan tâm! Nhưng Tô Ngự chắc chắn sẽ chết.”

Thiệu Tĩnh Trì nhìn cha mình, người đang tái nhợt vì đau đớn mà rên rỉ, và Tô Ngự, người đang gần ngạt thở vì bị bóp cổ. Hắn nhắm mắt, trầm mặc hồi lâu.

Thiệu Tĩnh Trì: “Có phải tôi tiêm thứ này, anh sẽ tha cho bọn họ?”

Tần Học gật đầu.

Mặt Tô Ngự đỏ bừng vì bị bóp cổ, cậu thấy Thiệu Tĩnh Trì mở hộp ra.

“Đừng, đừng tiêm, Tĩnh Trì!” Tô Ngự nước mắt giàn giụa, cảm giác ngạt thở khiến cậu khó nói thành lời, cậu mở miệng cố gắng hét lên: “Tĩnh trì, đừng tiêm! Em xin anh!”

“Thằng nhóc thối, cậu ta lừa con thôi! Cậu ta đã nói muốn để mọi người chôn cùng cậu ta! Con đừng có ngu ngốc nghe cậu ta lừa, đừng tiêm!!”

Xương sườn của Thiệu Thiên Thành có lẽ đã bị cú đá của Tần Học làm gãy, cơn đau dữ dội khiến cả người ông run rẩy. Nhưng ông vẫn cố hét to với Thiệu Tĩnh Trì, vẫn muốn bò về phía hắn ngăn hắn lại.

Thiệu Tĩnh Trì châm kim vào mạch máu cổ tay, ngẩng đầu cười với Tô Ngự: “Không có cách nào rồi, ca ca của em không thể trơ mắt nhìn hai người chết được.”

“Không! Đừng tiêm! Anh tiêm rồi bọn em vẫn sẽ chết.” Tô Ngự khóc lóc thảm thiết.

Thiệu Tĩnh Trì do dự.

Tần Học trực tiếp dùng sức lớn nhất, Tô Ngự lập tức trợn trắng mắt: “Ba giây.”

Hai mắt Thiệu Tĩnh Trì đỏ ngầu vì tức giận, hắn giận dữ hét lên: “Buông tay! Tôi tiêm!”

Tần Học thả lỏng một chút, để Tô Ngự có cơ hội hít thở.

“Gà con, tên mặt liệt và họ sẽ ở bên em.”

Bên tai Tô Ngự vang ầm lên. Trong khoảnh khắc đó, cậu như không thể nghe không thể nhìn thấy được gì nữa.

“Cha, con trai chỉ đành đi trước người một bước.”

Chất lỏng trong ống tiêm chậm rãi tràn vào mạch máu của hắn.

Tô Ngự: “Đừng!!!!!”

Thiệu Thiên Thành: “Thiệu Tĩnh Trì!!!”

Tần Học buông lỏng tay ra.

Mà Thiệu Tĩnh Trì đối diện Tô Ngự cũng ngã quỵ trên mặt đất…

“Không!!!!”

Tô Ngự cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn vì đau đớn, cậu không thể nhìn thấy gì trước mắt, nước mắt dữ dội trào ra từ hốc mắt, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cậu.

Cậu đã thoát khỏi Tần Học, ngã xuống đất, nhưng một khắc cậu cũng không dám dừng lại mà bò về phía Thiệu Tĩnh Trì…

Tần Học ra cửa, xoay đầu nói với hai con người đang tuyệt vọng trong phòng: “Tôi không nuốt lời, tôi buông tha mấy người.”

“Có điều cậu ta cũng sắp biến dị rồi, đến lúc đó cậu ta sẽ tự mình giết hai người. Đây mới là bức tranh thú vị nhất, phải không?”