Tần Học không có bất kỳ cảm xúc gì: “Mọi người đều sẽ chết, Tô Ngự.”
Nói xong anh ta rời khỏi phòng thí nghiệm, Tô Ngự nghe tiếng bước chân của anh ta càng ngày càng xa, cho đến khi không nghe thấy nữa…
Tô Ngự dùng ngón tay mò mẫm tìm mảnh thủy tinh, một tay cầm mảnh thủy tinh nhét vào khe hở của sợi dây rồi bắt đầu cứa nó.
Nhưng sợi dây Tần Học buộc vừa dày vừa chặt, Tô Ngự dùng rất nhiều sức mới cắt đứt được. Hai tay đều bị rạch ra mấy vết thương rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra. Nhưng dường như bây giờ Tô Ngự không cảm nhận được sự đau đớn, cậu cầm mảnh thủy tinh dính đầy máu cắt dây buộc trên chân, vừa đứt cậu lập tức nhào về phía Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt. Trên cổ hắn xuất hiện những đường vân đen, đây có lẽ là dấu hiệu báo trước cho sự biến dị của hắn.
Tô Ngự cảm thấy tim mình như sắp mất đi nhịp đập cùng theo sự biến dị của Thiệu Tĩnh Trì. Toàn thân cậu rét run, cơ thể không ngừng run bần bật.
Thiệu Tĩnh Trì thật sự sẽ biến dị sao?
Mọi thứ bây giờ đều rất không chân thực, Tô Ngự hy vọng bản thân chỉ đang chìm trong một giấc mơ.
“Tô Ngự!”
Trong cơn mê man, Tô Ngự nghe thấy có người gọi tên mình. Cậu ngơ ngác quay đầu, thấy Thiệu Thiên Thành đang ho ra máu.
Thiệu Thiên Thành đã bò được nửa đường về phía Thiệu Tĩnh Trì, nhưng dường như ông không còn sức để bò nữa, ông nằm nghiêng thở hổn hển, chỉ cần ho là sẽ ho ra cả máu.
Tô Ngự vội đến bên cạnh Thiệu Thiên Thành, dùng mảnh thủy tinh cắt dây trói ông, đỡ ông dậy rồi nôn nóng hỏi: “Tiến sĩ Thiệu, ngài sao vậy, sao lại ho ra máu rồi?”
Thiệu Thiên Thành thở một hơi: “Tôi, không sao…” Ông bắt lấy tay Tô Ngự, dùng hết sức để nói: “Cậu đi ngay, đến phòng thí nghiệm của tôi, trong tủ đông tôi cất mẫu thí nghiệm, bên trong có ống thuốc màu đỏ, cậu, đi lấy nó, tiêm, cho Tĩnh Trì… Khụ khụ khụ… Mau!”
Mỗi một từ Thiệu Thiên Thành nói đều phải dùng rất nhiều khí lực, nói xong lời cuối thì ho dữ dội, ho ra mấy ngụm máu, toàn bộ đều phun lên người Tô Ngự.
Không lẽ ý Thiệu Thiên Thành là vẫn có thể cứu Thiệu Tĩnh Trì? Tô Ngự lập tức đốt lên hy vọng.
Song tình hình hiện tại của Thiệu Thiên Thành nhìn vô cùng tệ, Tô Ngự rất lo lắng. Nhưng bây giờ cậu không có thời gian để lo, chỉ có thể lựa chọn bỏ qua Thiệu Thiên Thành trước, cậu không thể lãng phí thời gian.
Thiệu Thiên Thành cầm một mảnh thủy tinh sắc bén bên cạnh không chút chần chừ nhắm vào ngón tay của mình, tàn nhẫn nhanh chóng trực tiếp cắt đứt một đốt ngón tay cái bên trái. Ông cắn chặt răng, không hề kêu một tiếng lấy khối thịt kia lên.
Tô Ngự khiếp sợ: “Tiến sĩ Thiệu ngài làm gì vậy!!”
Thiệu Thiên Thành: “Tủ đông lạnh cần, có vân tay tôi, mới có thể mở được, khụ khụ… Tôi, không đi được, cậu mau đi đi, đừng lãng phí thời gian…”
Tô Ngự run rẩy cầm lấy đốt ngón tay đó, khóc nức nở: “Tiến sĩ Thiệu, ngài nhất định phải chống đỡ.”
Thiệu Tĩnh Trì mặt đầy mồ hôi, suy yếu gật đầu.
Tô Ngự lập tức chạy ra ngoài mà không quay đầu lại, lúc này cậu thấy mừng vì Thiệu Thiên Thành đã sai vặt cậu chạy đông chạy tây, để cậu quen thuộc với viện nghiên cứu như vậy.
Nhưng khi Tô Ngự sắp chạy đến gần thang máy, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng tích tắc nhỏ, âm thanh này Tô Ngự có hơi quen thuộc…
Đó là âm thanh bom đếm ngược!!
Ngay khi cậu nhận ra có điều gì đó không thích hợp, thang máy bên kia đã nổ tung một tiếng “bùm”.
Tô Ngự không kịp có cơ hội chạy trốn, luồng khí nổ kịch liệt trực tiếp đánh bay cậu, cậu ngất xỉu ngay khi rơi xuống đất.
Tô Ngự cuối cùng cảm nhận được sức mạnh ý chí của con người vĩ đại thế nào. Ngay cả khi cậu hôn mê, tiềm thức vẫn luôn buộc bản thân cậu phải nhanh chóng tỉnh lại, cuối cùng cậu vì đau mà tỉnh.
Cậu nhịn cơn đau nhức bò dậy, trên người cậu có rất nhiều vết thương do bom nổ, xương cổ chân có lẽ đã bị gãy khi cậu rơi xuống đất. Ngay lúc cậu đứng dậy, cơn đau dữ dội đã khiến cậu gần như khuỵu xuống.
Thang máy bên kia bốc lửa ngùn ngụt, về cơ bản không thể tới gần. Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, lan tràn cả về phía cậu.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở tầng mười, không có cách nào lên trừ thang máy. Hiện giờ thang máy nổ tung chắc chắn là do Tần Học làm, anh ta không chừa bất cứ đường sống nào cho họ.
Họ không còn hy vọng, Tô Ngự tuyệt vọng nghĩ. Cho dù không đợi được Thiệu Tĩnh Trì biến dị rồi ăn thịt họ, thì khói đặc tạo ra lúc này cũng có thể làm họ ngạt thở mà chết.
Nhưng hiện tại dường như cậu cũng không còn quá sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết nữa.
Thiệu Tĩnh Trì vì cậu mà không do dự tiêm ống thuốc đó, hắn biết rõ tiêm vào hắn sẽ biến dị, cũng tương đương với cái chết. Nhưng Thiệu Tĩnh Trì vẫn làm.
Tô Ngự cảm thấy hôm nay có thể cùng chết với Thiệu Tĩnh Trì cũng rất đáng.
Chỉ là ý nghĩ không được gặp Quan Nghiên Bạch, Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên lần cuối, khiến cậu cảm thấy đau lòng.
Cậu không muốn mục đích của Tần Học đạt được, cậu cũng không tin Tần Học có năng lực hủy diệt thế giới. Lực lượng quốc gia rất mạnh, cộng thêm năng lực của Lục Phó Hành bọn họ cũng mạnh như thế, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết.
Tô Ngự đột nhiên lại thấy may mắn vì không gặp được bọn họ. Ba người họ hẳn là không sao, có lẽ đang chiến đấu hăng hái bên ngoài, nhưng ít nhất họ có thể sống tốt.
Tô Ngự lê chân gãy của mình về, cậu phải quay lại tìm Thiệu Tĩnh Trì. Ít nhất khi cậu chết, còn được ở cùng chồng và cha chồng, cũng coi như là một gia đình hoàn chỉnh.
Nghĩ đến đây, Tô Ngự nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đúng lúc này, Tô Ngự nghe thấy tiếng động rất lớn từ bên thang máy. Cậu lùi lại mấy bước, cảnh giác quay đầu, giây tiếp theo liền nhìn thấy một dòng nước lớn chảy xuống, giống như thác đổ, trực tiếp dập tắt ngọn lửa đang hoành hành do vụ nổ gây ra. Dòng nước tràn vào từ lối cửa thang máy thậm chí mạnh tới mức còn làm cậu ngã xuống đất.
Tô Ngự hết sức kinh hoàng…
Cậu nghe thấy tiếng sợi dây thừng nhanh chóng được thả xuống, chỉ trong chốc lát một bóng người cao lớn anh tuấn xuất hiện từ trong dòng nước.
“Nghiên Bạch!!”
Tô Ngự lâp tức đứng dậy, vô cùng kích động chạy về phía Quan Nghiên Bạch. Cậu như không hề cảm thấy đau ngay cả khi cổ chân đã gãy.
Quan Nghiên Bạch đỡ lấy Tô Ngự đang bay về phía mình, nhíu mày: “Em bị thương?”
Sau khi Tô Ngự ôm lấy Quan Nghiên Bạch, phòng tuyến trong lòng cậu lập tức sụp đổ, cậu gào khóc lên: “Nghiên Bạch, Tĩnh Trì anh ấy… Anh ấy bị bắt tiêm thuốc, anh ấy sắp biến dị rồi.”
“Bình tĩnh một chút, từ từ nói.” Quan Nghiên Bạch trấn an.
Tô Ngự chợt nhận ra mình không có thời gian để đau buồn, cậu nắm lấy Quan Nghiên Bạch: “Không còn thời gian nữa, anh có thể đưa em lên tầng một được không. Tiến sĩ Thiệu nói trong phòng thí nghiệm của ông ấy có thuốc có thể cứu Thiệu Tĩnh Trì. Em cần phải đi lên lấy nó.”
Quan Nghiên Bạch: “Hiện tại chỉ có thể leo lên trên, tình trạng hiện giờ của em không trèo được. Tôi giúp em đi lấy, em nói tôi biết đến đó thế nào.”
Tô Ngự: “Phòng thí nghiệm của tiến sĩ Thiệu ở rất xa, hơn nữa vị trí tủ đông lạnh cũng không dễ mô tả. Có thể anh sẽ phải tìm rất lâu, không còn thời gian rồi. Hiện tại mấy vết thương này của em đều đang dần phục hồi, em có thể chịu đựng được.”
Thái độ Tô Ngự rất kiên quyết, Quan Nghiên Bạch ngồi xổm: “Tôi cõng em lên, lên đi.”
Trên người Quan Nghiên Bạch cũng có rất nhiều vết thương nặng, Tô Ngự lắc đầu: “Nghiên Bạch, em có thể.”
Quan Nghiên Bạch không đứng dậy, nghiêm túc nói: “Em leo chậm cũng lãng phí thời gian, lên đi.”
Tô Ngự không từ chối nữa, hiện giờ mỗi giây mỗi phút đều quý giá. Cậu trèo lên lưng Quan Nghiên Bạch.
Quan Nghiên Bạch cõng Tô Ngự, dùng dây thừng cột cậu vào người mình, nhàn nhạt nói: “Nhất định phải ôm chặt tôi.”
Tô Ngự gật đầu, Quan Nghiên Bạch móc sợi dây dài treo trên trục thang máy vào dây an toàn bên hông Tô Ngự, sau đó hắn nắm lấy khung thang máy bắt đầu trèo lên trên.
Tô Ngự có thể nghe được tiếng thở dốc của Quan Nghiên Bạch, cậu biết Quan Nghiên Bạch chắc chắn phải tốn nhiều sức, bởi vì Tô Ngự đang ôm hắn rất chặt để không bị rơi xuống dưới, việc này khiến bả vai của Quan Nghiên Bạch không được thả lỏng, còn sẽ mất nhiều sức hơn.
Nhưng Quan Nghiên Bạch vẫn trèo rất nhanh, không hề dừng lại hay nghỉ ngơi, vẫn luôn cõng Tô Ngự leo lên tầng một.
Khi lên đến tầng một, Tô Ngự thấy lối đi chất đầy xác của cương thi, trong đó còn rất nhiều thể biến dị loại nhỏ…
Có lẽ trước khi Thiệu Tĩnh Trì xuống dưới đã trải qua một trận chiến ác liệt, Quan Nghiên Bạch cũng vậy.
Quan Nghiên Bạch không đặt Tô Ngự xuống mà hỏi cậu hướng của phòng thí nghiệm.
Tô Ngự không nhiều lời bắt đầu chỉ đường ngay lập tức.
Trên đường họ gặp phải rất nhiều cương thi có tốc độ rất nhanh đuổi theo họ, chúng đều bị Quan Nghiên Bạch giải quyết một cách gọn gàng.
Cuối cùng Quan Nghiên Bạch thuận lợi cõng Tô Ngự tới phòng thí nghiệm.
Tô Ngự chỉ dẫn Quan Nghiên Bạch mở hết ba cánh cửa mật khẩu mới đi được vào sâu bên trong phòng thí nghiệm. Cậu xuống khỏi lưng Quan Nghiên Bạch đi đến một bàn điều khiển hình chữ nhật, nhập mật khẩu của tiến sĩ Thiệu, đặt dấu vân tay của ông lên, một tủ đông lạnh bí mật nhỏ được nâng lên.
Quan Nghiên Bạch nhíu mày khi nhìn thấy miếng thịt có dấu vân tay nhận dạng kia.
Sau khi tủ đông được nâng lên, nó tự động mở ra. Bốn ống tiêm chứa chất lỏng bên trong chậm rãi quay tròn rồi dâng lên.
Bên trong chỉ có một ống chất lỏng màu đỏ, Tô Ngự trực tiếp cầm lấy.
Quan Nghiên Bạch: “Em xác định là nó không?”
Tô Ngự gật đầu.
Quan Nghiên Bạch cõng Tô Ngự quay về đường cũ.
Đi xuống thuận tiện và nhanh chóng hơn trèo lên rất nhiều, Quan Nghiên Bạch thả Tô Ngự xuống trước. Hắn điều khiển dây thừng chậm rãi hạ xuống, để Tô Ngự tiếp đất vững vàng.
Chân Tô Ngự vừa chạm đất, cậu lập tức cởi dây thừng nhanh chóng chạy về phía phòng thí nghiệm.
Cho dù cổ chân truyền đến cơn đau như cắt, cậu vẫn cứ chạy về phía phòng thí nghiệm mà không hề dừng lại.
Tô Ngự kích động: “Tiến sĩ Thiệu cháu lấy được rồi!”
Thiệu Thiên Thành khó khăn mở mắt ra, nói: “Mau… tiêm cho nó đi.”
Tô Ngự nâng cánh tay Thiệu Tĩnh Trì, toàn bộ tĩnh mạch trên người hắn đều hiện màu đen. Tô Ngự nhằm ngay chỗ dày nhất ở cổ tay, cắm kim tiêm vào, ấn đuôi ống, chất lỏng màu đỏ bên trong liền tự động chậm rãi tràn vào trong cơ thể Thiệu Tĩnh Trì.
Khi tiêm chất lỏng vào, Thiệu Tĩnh Trì phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, thân thể cũng run lên…
Tô Ngự ôm lấy hắn, hy vọng có thể xoa dịu cảm xúc của hắn.
Thiệu Tĩnh Trì bất ngờ vùng vẫy kịch liệt, Tô Ngự bị hắn đẩy ngã trên mặt đất. Hắn dường như cực kỳ đau đớn, không ngừng kêu gào thống khổ. Ngay cả khi hôn mê, cơ thể hắn cũng theo bản năng mà chống cự mãnh liệt.
“Anh ấy làm sao vậy? Tiến sĩ Thiệu, phản ứng của Tĩnh Trì hiện tại là bình thường sao?”
Sắc mặt Thiệu Thiên Thành càng ngày càng xấu, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, thậm chí cả hô hấp cũng sẽ cảm thấy khó khăn. Ông khó khăn nói: “Tôi… Không biết.”
Tô Ngự bất an: “Tĩnh Trì, anh ấy sẽ không sao chứ?”
Thiệu Thiên Thành thở hổn hển: “Chỉ có thể, đánh cược một lần, thuốc này, vẫn chưa kịp thử nghiệm lâm sàng, tôi không thể chắc chắn, nó có hiệu quả hay không.”
Tô Ngự sững sờ, nói cách khác, Thiệu Tĩnh Trì có thể cứu được hay không, cũng chỉ có thể xem ý trời.
Trong nháy mắt đó, tim Tô Ngự lại rơi xuống vực sâu. Cậu sợ, cậu sợ rằng hy vọng của cậu sẽ tan biến.
Khi Quan Nghiên Bạch bước vào, hắn thấy Tô Ngự đang ôm Thiệu Tĩnh Trì hôn mê trong nước mắt.
“Chú.” Hắn đi đến.
Thiệu Thiên Thành cố nâng mí mắt lên, suy yếu nói: “Nghiên Bạch, con đến, thì tốt tồi.”
Tô Ngự: “Nghiên Bạch, anh có thể đưa tiến sĩ Thiệu lên không? Tình trạng hiện giờ của ông ấy rất tệ, ban nãy vẫn luôn ho ra máu. Em sợ ông ấy không chịu được.”
Quan Nghiên Bạch ngồi xổm trước mặt Thiệu Thiên Thành: “Chú, chú bị thương ở đâu?”
Thiệu Thiên Thành há miệng ho ra một ngụm máu lớn, nhắm mắt nghỉ hồi lâu: “Đừng lo lắng cho chú, dẫn chúng nó đi, đi, chú, nội tạng bị xương sườn, chọc thủng, xuất huyết lâu rồi, không còn cách cứu nữa.”
Biểu tình của Quan Nghiên Bạch đông cứng lại.
Xương sườn bị gãy vốn không dễ dịch chuyển, với tình trạng hiện giờ của Thiệu Thiên Thành, Quan Nghiên Bạch không thể cõng ông trèo mười tầng lên được. Huống chi Thiệu Thiên Thành còn cần giữ chặt lấy hắn để không bị ngã.
Không lẽ muốn hắn trơ mắt nhìn Thiệu Thiên Thành chết?
Quan Nghiên Bạch không làm được.
Hắn rút con dao nhỏ mang theo bên người, cứa vào cổ tay, vết thương sâu xuất hiện ngay lập tức. Quan Nghiên Bạch đưa vết thương lên miệng Thiệu Thiên Thành, máu tươi dần chảy vào miệng ông.
Thiệu Thiên Thành bị bắt uống máu Quan Nghiên Bạch, khó chịu nói: “Nghiên Bạch, con, cần gì phải vậy…”
Quan Nghiên Bạch: “Chú, chú vẫn muốn nhìn thấy Tĩnh Trì tỉnh lại, không phải sao?”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Niên Xuyên: Làm gì đấy? Chỉ chút phần diễn trong anh hùng cứu mỹ nhân thôi mà tôi cũng không có?