Sự xuất hiện của Niếp Hoán, làm cho tình hình loạn cả lên.
Xác chết? Âm hồn?
Mỗi người đều dùng một lý do dị thường để thử thuyết phục hai mắt mình, nhưng không có cách nào né tránh thực tế.
"Đây là chuyện gì? Hắn đổi người thay tim sao?" Niếp Nhân Quân tròn hai mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm hình ảnh quỷ dị trước mắt.
Sống lưng Niếp Tích cứng đờ, kiềm nén mà nói: “ Không phải chứ, thật sự là Niếp Nhân Thế đem trái tim của mình cho Niếp Hoán sao."
"Không có khả năng, trong mật thất không phải còn có nhiều người như vậy sao." Niếp Nhân Quân cau mày.
Hô hấp của Lãnh Tang Thanh cũng có chút khó khăn.
Niếp Ngân không nói gì, trong mắt anh đã xuất hiện một tia khác thường, ánh mắt lạnh băng mà nặng nề.
Quản gia La Sâm đẩy chiếc xe lăn của Niếp Hoán đè nặng lên dây thần kinh của từng người, chậm rãi đi tới bục, ở bên cạnh Niếp Hoán, trước sau đều là một người phụ nữ, toàn thân người phụ nữ này mặc quần dài màu tím, tóc dài như áo choàng, làn da như ngọc, sắc mặt lạnh nhạt, giống như những người những việc trước mặt không có trong mắt, đôi mắt sau khi đảo qua Niếp Ngân phía dưới đài, vẻ lạnh nhạt đột nhiên thay đổi, rồi lại rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt biến hóa rất nhanh, lại bị Lãnh Tang Thanh bắt được, cô cả kinh, sững sờ tại chỗ, người phụ nữ này cô đã gặp qua, không phải là vị đại sư đó sau? Cô ta thế nào lại ở chỗ này?
Mọi người đối với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này hiển nhiên cảm thấy tò mò, Niếp Ngân hình như đối với cô ta không bị ảnh hưởng quá lớn, ánh mắt chỉ liếc nhìn cô ta một chút rồi lại trờ lại bình thường.
Niếp Hoán ra hiệu, La Sâm giúp hắn tháo mặt nạ ô - xy xuống.
"Như các vị đã thấy, tôi không chết, đây là điều vạn phần chính xác, nếu như vừa rồi khiến cho mọi người sợ hãi, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi." Nói đến đây, Niếp Hoán cầm mặt nạ dưỡng khí đưa lên mặt, hít sâu mấy cái. Tình trạng của hắn bây giờ, cho dù là nói mấy câu, đều không chịu đựng nổi.
Hắn tháo mặt nạ ô - xy xuống, tiếp tục nói: "Thực ra, tôi chỉ giống như bệnh thường ngày đột phát, trong trạng thái chết giả, ba tháng nay, tôi một mực tiếp nhận tất cả các phương pháp điều trị, mà cha tôi, vì không muốn để tôi bị quấy rầy, mới tuyên bố thông tin tôi đã chết. Lần này ít nhiều gì phía sau tôi còn có đại sư Mặc Di Nhiễm, không có cô, tôi sẽ không thể thấy được các vị rồi."
Hắn lần nữa híp thở từ mặt nạ dưỡng khí, một đôi mắt khó đoán, nhìn quét qua bốn người Niếp Ngân bên này, thấy đôi mắt Niếp Ngân nhìn trả lại mình, cũng không đổi sắc, một khắc, vẻ tươi cười di chuyển trên khuôn mặt u ám.
Đúng lúc này, Niếp Thâm lần nữa đi vào lễ đường, bí mật mang theo ánh sáng bên ngoài, vẻ tươi cười trên mặt, bước chân khoan thai mà hướng về phía Niếp Ngân đi tới, lực chú ý của mọi người vẫn tập trung vào Niếp Hoán, cũng không chú ý đến hắn, nhưng mà cha hắn Niếp Nhân Thịnh, liếc bên này một cái, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Luồng khí này ngày một đến gần, khiến cho sự cảnh giác của Niếp Ngân càng cao, mặc dù anh vẫn nhìn Niếp Hoán đang nói chuyện trên đài, nhưng khóe mắt cũng không rời khỏi Niếp Thâm đang tới gần.
Hướng đi của hắn, ánh mắt của hắn, mục tiêu, là Thanh nhi!
Niếp Tích nghiêng người bước tới, chắn trước mặt Lãnh Tang Thanh, cũng chắn tầm nhìn của Niếp Thâm.
"Ngươi lại muốn làm gì?" Vẻ mặt Niếp Tích nghiêm nghị, sự quỷ dị vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến sự sắc bén của anh lúc này, anh quay qua Niếp Thâm, ánh mắt rất không hữu nghị, giọng điệu rất không hữu nghị.
Niếp Thâm cũng không bị khí thế của anh làm ảnh hưởng, đôi mắt vì cười mà híp lại, hai con ngươi bị che lại phân nửa, lại khiến cho người ta có cảm giác bất an.
Tầm mắt hắn vượt qua cơ thể của Niếp Tích, nhìn Lãnh Tang Thanh, dịu dàng mà nói: "Vị tiểu thư này, theo tôi ra ngoài một chút được không?"
Lãnh Tang Thanh thoát khỏi dáng vẻ sợ hãi, sự ngạc nhiên bất ngờ, khiến cho lòng của cô cả kinh, vẻ mặt hóa đá nhìn Niếp Thâm.
"Hả? Tôi sao?"
Một người đối lại bất luận làm cái gì, trên mặt đều hiện ra biểu cảm của Lãnh Tnag Thanh lúc này.
Niếp Thâm mỉm cười, có một loại rực rỡ ngăn cách với nhân thế: "Toàn bộ cũng chỉ có cô là sáng chói nhất, tôi có thể có vinh hạnh này không?"
Lúc này Lãnh Tang Thanh đối với lời ca tụng của người đàn ông khôi ngô này cũng không có ý tiếp thu, trong đôi mắt đẹp đẽ thể hiện một chút thiếu thành ý: "Xin lỗi, anh cho rằng bây giờ là vũ hội sao..."
"Cùng đi với hắn!" Niếp Ngân thấp giọng nói, cắt đứt lời của Lãnh Tang Thanh.
Lời vừa nói ra, Lãnh Tang Thanh cảm thấy trong lòng phát lạnh, khó hiểu và ủy khuất, cô trừng mắt nhìn khuôn mặt Niếp Ngân không sót một thứ gì.
Niếp Ngân nhận ra điều đó, hơi quay sang, một đôi mắt nghiêm túc nhìn cô, vừa muốn mở miệng, lại bị Lãnh Tnag Thanh cắt ngang.
"Tôi không phải muốn anh lặp lại, tôi chỉ là càng ngày càng không rõ trong lòng anh tôi là phòng gì? Phòng ngủ? Phòng khách? Hay chỉ là một cái chuông cửa, người qua đường ngay cả cửa cũng không có?" Lãnh Tang Thanh gắt gao mà cắn môi dưới, làm cho người khác cảm động, bản thân rõ ràng là toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho người của Niếp gia nhà họ, nhưng lại bị hắn lạnh lùng mà quăng ra ngoài, trong lòng cô cực kì ủy khuất.
Vẻ mặt của Niếp Ngân có chút xao động, nhìn vẻ mặt của cô, ép buộc thu lại tình cảm của bản thân, lạnh lùng mà nói: "Tôi nói rồi, đi cùng hắn, đây là mệnh lệnh!"
Nổi oán hận trong lòng Lãnh Tang Thanh xuống tới đáy, nước mắt không ngừng rơi như cọ rửa sự đau khổ của cô, cô xoay người, Niếp Tích tự nhiên mà tránh đường nhường lối cho cô, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Niếp Tích, mà trên mặt Niếp Tích cũng là một vẻ tiêu điều, không có bất kì ý muốn ngăn cản nào, lòng của cô trầm xuống, chỉ có điều cũng không luống cuống, lấy tay che đi khuôn mặt đau khổ, vội vã mà đi ra cửa.
Niếp Thâm vô tội mà nhìn Lãnh Tang Thanh đi qua người mình, sau đó xoay người đi theo, vừa mới đi, chợt nghe phía sau truyền tới âm thanh lạnh lùng của Niếp Ngân,
"Làm phiền rồi."
Niếp Thâm dừng lại một chút, quay đầu nhìn Niếp Ngân, lần nữa cười rộ lên, dùng ánh mắt ra hiệu anh hãy yên tâm, mặt dù Niếp Ngân từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, người đàn ông này, thấy được tất cả.
Hắn đi theo phía sau Lãnh Tang Thanh, rời khỏi lễ đường.
Tất cả người bên trong, cũng không có ai, đem sự chú ý đặt ở hai người vừa rời khỏi, chỉ có điều, ngoại trừ Niếp Hoán trên đài.
Người này cho dù yếu tới nổi phải nhờ mặt nạ dưỡng khí để duy trì hơi thở, nhưng bản thân có khả năng nắm trong tay tình thế không chút nào kém hơn cha hắn.
Mặc dù hắn một mực cùng các vị trưởng bối dưới đài đối thoại, nhưng lực chú ý trước sau cũng không rời ba cha con Niếp Nhân Quân, Niếp Thâm mang Lãnh Tang Thanh đi rồi, hắn cũng không muốn ngăn cản, vì hắn cho rằng điều đó không quan trọng, nhưng có điều Niếp Thâm chủ động giúp đỡ Niếp Ngân, khiến cho hắn có chút bất ngờ, nhìn hình bóng của Niếp Thâm, trong lòng hắn lại có một chút suy nghĩ.