Lãnh Tang Thanh một mình ngồi trong xe, nhìn đoạn đường phía trước.
Cô cũng không có cảm giác khó hiểu gì đối với hành động kì lạ này của Niếp Thâm, có lẽ tất cả suy nghĩ trong đầu cô là "Đoạn đường phía trước".
Mấy người bảo vệ rất chuyên nghiệp, không nhìn vào trong xe, nhưng trên mặt có thể nhìn ra sự xấu hỗ, bọn họ không ngờ lại lưu ý đến chuyện này, cuối cùng, có đóng cửa hay không, đó là một vấn đề quan trọng.
Hồi lâu, Lãnh Tang Thanh cùng chiếc xe thể thao trắng tinh kia cũng không có động tĩnh gì.
Một người bão vệ thận trọng mà khiều người bảo vệ bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn qua bên đó xem rốt cục xảy ra chuyện gì. người bảo vệ bị khều vô cùng kháng cự lại mà lắc đầu, dùng ánh mắt giống nhau, ý bảo đối phương hãy tự mình qua đó.
Người bảo vệ kia vẻ mặt vô cùng oán hận, chỉ chỉ hai mắt của mình. Sau đó bảo vệ nhíu mày, thở dài một hơi, trong lòng hắn hiểu rõ đối phương đã đủ thảm rồi, cuối cùng không thể khiến cho "Mắt gấu trúc" này chịu thêm một quyền nữa, hắn nhìn vẻ sợ sệt của đồng nghiệp, cắn răng một cái, khó khăn mà đi qua chỗ Lãnh Tang Thanh.
Động cơ đột nhiên vang lên, mọi người đều sợ tới mức tí nữa là ngồi xổm xuống đất, vừa mới đứng vững, đã thấy Lãnh Tang Thanh tự mình chạy như bay về phía trước.
"Được rồi, cứ như vậy đi, đừng tiếp tục đánh mất chính mình nữa. Mối tình đầu thì sao, loại chuyện này không phải cũng giống như "hồi ức" mới có vẻ tốt đẹp sao? Bây giờ mình đều có, không phải nên cảm thấy vui sao?" Lãnh Tang Thanh tủi thân mà mím chặt môi, gió thổi tung mái tóc, bay không mục đích mà phất phới trên mặt cô, như che đậy đi những tổn thương trong lòng cô.
Một đường bão táp, chân ga bị giẫm mạnh, chiếc xe như một ngôi sao rơi, gào thét mà xuyên qua đường núi, khiến cho người khác nhìn thấy, ngoài lo lắng, còn có yêu thương.
Trên đường chiếc xe chạy qua, để lại lá bay khắp nơi, để lại bụi cát đầy trời, để lại tiếng ầm vang không dứt, còn để lại giọt nước mắt trong suốt.
Chỉ có điều, ký ức, vẫn không bỏ đi được.
Bản thân vốn không nên tới đây, trong khoảnh khắc bước vào lãnh thổ Somalia, bản thân đã mang vận rủi, từ lúc bắt đầu đến giờ, chưa từng dừng lại.
Nhớ tới lúc đi vào biệt thự gì đó, Lãnh Tang Thanh kiên định về suy nghĩ của mình.
Lấy hết mọi thứ, rời khỏi nơi đây.
Chạy trên đường như bay, chưa từng suy nghĩ tới thời gian, nhưng dường như chỉ trong chớp mắt, đã đi tới nội thành, dân số Somalia cũng không nhiều, nhưng bất kể thế nào, Mogadishu lấy tư cách là thủ đô, vẫn có chút phồn thịnh.
Lãnh Tang Thanh chạy tới một cái ngã tư, dừng xe lại.
Nên đi đâu? Đúng vậy, nên đi đâu?
Lãnh Tang Thanh tức giận mà vỗ vào tay lái.
Quả thật, cô không biết làm thế nào mới trở lại cảng Mã Nhĩ Tạp, ngay cả rời khỏi, Thượng đế cũng bằng mọi giá cản trở cô gái xinh đẹp này.
Lái xe chạy tới ven đường, xuống xe, dự định tìm người qua đường hỏi đường, mặc dù nơi này nói tiếng Ả Rập, nhưng đối với một nhà ngôn ngữ học như Lãnh Tang Thanh mà nói cũng không thành vấn đề, nếu như thủ ngữ* cũng coi như một loại ngôn ngữ, ngôn ngữ cô thông thạo tổng cộng có chính loại.
* Ngôn ngữ của những người câm điếc sử dụng
Bên cạnh chỗ dừng xe, chính là một công viên, cây cối bên trong thật xanh tốt, thảm cỏ xanh tươi, khiến cho sự ủy khuất trong lòng Lãnh Tang Thanh vơi đi nhiều.
Thế nhưng nhìn thấy những cặp tình nhân trong công viên, trên thảm cỏ, trên ghế đá, còn đi trên đường, cảnh tượng này khiến cho tâm tình Lãnh Tang Thanh lại loạn lên.
Cô tức giận mà đi tới ngồi đối mặt với một đôi tình nhân đang ngồi trên ghế đá, đối mặt với sự hạnh phúc của họ, đôi mắt Lãnh Tang Thanh mặc dù đang cười, trong lòng có chút căm hận mà xem thường.
Đôi tình nhân này cũng phát hiện Lãnh Tang Thanh đang đi tới, ngạc nhiên mà đứng lên.
Lãnh Tnag Thanh điều chỉnh lại khuôn mặt cứng ngắt của mình, làm ra vẻ tươi cười, chỉ có điều bên trong vẻ tươi cười có một tia hắc ám.
Cô đối với đôi tình nhân dùng tiếng Trung Quốc thật chuẩn mà nói: " Các người thoạt nhìn thật đúng là buồn nôn!"
Đôi tình nhân vẻ mặt mờ mịt, nhìn Lãnh Tang Thanh xấu hổ mà lắc lắc đầu.
"Thật sự nghe không hiểu." Lãnh Tang Thanh đắc ý nhìn hai người, nổi uất ức trong lòng, một chút đã hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sau đó cô lại dùng tiếng Pháp, cũng với vẻ mặt đó mà nói với bọn họ: "Cặp đôi các người, đúng là để cho mọi người trên thế giới chán ghét mà."
Hai người chỉ vào lỗ tai, lễ phép mà xua xua tay, ý nói nghe không hiểu lời nói của Lãnh Tang Thanh, trong lòng Lãnh Tang Thanh không khỏi có chút dễ chịu.
"Chào anh chị, tôi muốn đi cảng Mã Nhỉ Tạp, phải đi như thế nào?" Lúc này, cô dùng tiếng địa phương.
Hai người thấy Lãnh Tang Thanh nói tiếng địa phương hình như có chút hưng phấn, vô cùng nhiệt tình mà giảng giải tỉ mỉ đường đi, khiến trong lòng Lãnh Tang Thanh, vì chút trêu chọc vừa rồi mà cảm thấy hổ thẹn.
Sau khi nói cám ơn, Lãnh Tang Thanh xoay người rời đi, mà đôi tình nhân vẫn tiếp tục nói, Lãnh Tang Thanh cảm thấy có chút hứng thú, liền bước chậm lại, mặc dù cô thấy hứng thú, nhưng vẻ mặt tái nhợt, lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Nếu thật có ngày tận thế, anh sẽ ở bên em chứ?" Cô gái hỏi.
Lúc cô gái đang yêu, chỉ số IQ quả thật giống như mới sinh ra. Lãnh Tang Thanh nhớ tới bản thân mấy ngày trước.
"Nhất định!" Người đàn ông kiên quyết trả lời.
Lúc đàn ông đang yêu, dũng khí quả thật cũng giống như mới sinh ra. Lãnh Tang Thanh nghĩ tới Niếp Ngân, bi thương mà thở dài.
"Nếu như ngày mai thành phố này sụp đổ, anh vẫn luôn ở bên em sao?" Cô gái tiếp tục khờ dại hỏi.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, trả lời: "Không đâu!"
Người đàn ông nói tiếp: "Anh sẽ nghĩ cách cho em rời khỏi đây, không bị chút ảnh hưởng nào."
Cô gái hỏi: "Vậy còn anh? Sẽ không cùng em rời khỏi đây sao?"
Người đàn ông cười cười: "Anh tuyệt đối sẽ không để em gặp nguy hiểm, mà anh nhất định phải bên cạnh người nhà của mình, cùng mọi người chống đỡ nguy hiểm."
...
Một cơn gió nhẹ, thổi qua toàn thân đang run rấy của Lãnh Tang Thanh, chỉ thấy cô như tiễn đã rời cung, chạy vội tới chiếc xe, trong không khí rơi lại một giọt lóng lánh.
"Bất luận như thế nào! Niếp Ngân! Cái tên đáng ghét này!"