Không ai dám nói, rằng sẽ có thể vĩnh viễn yêu một người thủy chung như một.
—2-26
Nhà hàng này có một cái tên thật êm tai, gọi là “Thiên Mạch”.
Ninh Thư nhìn tấm bảng hiệu có khắc hai chữ lớn như rồng bay phượng múa ngay trên cửa chính, mãi thật lâu cũng không dời được tầm mắt.
Cậu lớn đến nhường này, vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy cái tên độc đáo như vậy, hoàn toàn không liên quan chút gì đến ẩm thực, rồi lại khiến người khác cảm nhận được – người đã đặt ra cái tên này, là người có một trái tim linh lung.
“Hai vị Lý tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đợi hai vị đã lâu.” Phục vụ lễ phép khẽ khom lưng chào, tiếng nói không nhanh không chậm vang lên.
Ninh Thư đứng phía sau Lý Nghiêm Hi, nhìn cậu phục vụ mới vừa ngẩng đầu lên, không khỏi thầm khen, quả nhiên là nhà hàng cấp năm sao, ngay tới nhân viên phục vụ cũng đẹp đến vậy.
Lý Nghiêm Hi và Lý Phong Kình dường như đã là khách quen của nơi này, cả hai người vẻ mặt như thường, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, đoạn đi theo cậu phục vụ kia vào trong.
Vừa từ cửa chính đi vào có một hành lang rất dài, trên bức tường hai bên toàn bộ đều treo những bức tranh chữ của các danh gia, ánh đèn vừa phải càng tôn thêm nét đẹp của chúng, gợi nên cảm giác thanh cao và tao nhã, dưới chân là lớp thảm trắng ngà mềm mại, bước đi trên đó khiến người nảy sinh lỗi giác như thể đang đặt mình vào thế giới mộng ảo.
Cuối hành lang là đại sảnh rộng mở, trong đại sảnh bày hơn mười chiếc bàn tròn, mỗi bàn đều ngồi đầy người, đang ăn uống vui vẻ cùng nhau, mùi thức ăn từ khắp xung quanh tràn về nơi này, bụng Ninh Thư cũng bắt đầu thì thầm réo gọi.
“Mấy tháng không tới, nơi này vẫn buôn bán tốt nhỉ.” Lý Nghiêm Hi vừa nhàn nhạt cười vừa nói, Lý Phong Kình thì lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, “Buôn bán tốt thì sao, có mặc quý cỡ nào cũng không giấu được cái vẻ nhà giàu mới nổi trên người anh ta!”
Lời này quả thật khiến Ninh Thư kinh ngạc rồi, Lý Phong Kình trong ấn tượng của cậu vẫn luôn tao nhã và nội liễm, nhưng từ lúc bước vào đây thì bỗng trở nên khác lạ, cụ thể cậu cũng nói không rõ được, chỉ là sự thành thục ổn trọng mặt ngoài đã bị lột bỏ, trở nên có hơi trẻ con?! Ninh Thư bị ý tưởng này của cậu hù cho hoảng sợ, trước mặt cậu là hiệu trưởng của Trung học Kỷ Phong, là người đàn ông được xưng tụng là “thiếu niên thiên tài” a, như thế nào sẽ…
Mà nhà giàu mới nổi là ai?
Trong đầu cậu lúc này chỉ toàn dấu chấm hỏi, chưa kịp hiểu rõ ràng, cậu phục vụ đi phía trước lại đột ngột lên tiếng: “Ông chủ đang chờ các vị ở Lam Khê.”
Lý Nghiêm Hi gật đầu, phẩy tay ra hiệu cho cậu ta đi xuống, sau đó mới quay đầu nói với Lý Phong Kình: “Người ngay bên trong, có muốn vào hay không?”
Lý Phong Kình do dự vài giây, cắn răng, “Vô! Tôi lại không làm chuyện gì đuối lý, sao lại không vô!”
Vẻ mặt của hiệu trưởng nhìn kiểu gì cũng như tội phạm sắp bị tử hình thế này, rốt cuộc là tới ăn cơm hay không ăn cơm đây? Phía sau họ, Ninh Thư đã hoàn toàn không hiểu được tình hình này là sao rồi.
Lý Nghiêm Hi thì lại cười cười không rõ nghĩa, nụ cười đó trông cứ như hồ ly ngàn năm không khác chút nào.
Đợi đến khi ba người họ đi đến trước một cánh cửa, Ninh Thư mới hiểu thì ra Lam Khê là tên của một căn phòng, chỉ có điều tên này được đặt thêm một chút ý thơ mà thôi.
Lúc này, cửa phòng được mở từ bên trong, một người đàn ông mặc trên người bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu xanh thẫm đứng phía sau cửa, nhìn bọn họ nở nụ cười dịu dàng, hoặc chính xác phải nói thì trong đôi mắt đó chỉ phản chiếu duy nhất gương mặt của Lý Phong Kình mà thôi, Ninh Thư không tự chủ được lùi về sau hai bước, vô thức nép vào bên người Lý Nghiêm Hi.
Người đàn ông diện mạo nhã nhặn, tuấn tú này, thâm ý trong mắt quá rõ rệt, dù là cậu cũng cảm nhận được tình cảm khác thường của anh ta dành cho hiệu trưởng, cụ thể là gì thì đến nghĩ cậu cũng không dám nghĩ, sợ là mình đoán trúng rồi, trái tim sẽ không chịu nổi đả kích bất thình lình đó.
“Còn không để cho người khác vào à?” Lý Phong Kình có lẽ là bị ánh mắt trực tiếp của đối phường nhìn tới phát hỏa, trong thanh âm để lộ ra mùi thuốc súng.
Đối phương tốt tính cười cười đáp lại, nghiêng người qua một bên để khách vào phòng, miệng nói: “Anh cứ nghĩ em sẽ không tới, kết quả vậy mà lại đến sớm thật.”
Ninh Thư thấy bóng dáng vị hiệu trưởng trẻ tuổi đột nhiên khựng lại, bả vai run lên dữ dội, nghe thấy cả tiếng quát to giận dữ mà cậu chưa từng nghe thấy từ thầy ấy nữa, “Không phải anh mặt dày mày dạn gọi hơn mười cuộc bảo tôi hôm nay dù có chuyện gì cũng phải đến còn gì? Giờ nói vậy ý là sao hả? Ý anh là chuyện tôi tội nghiệp anh nên đến chỗ này là sai đúng không? Đường Quân Linh! Nói rõ ràng cho tôi!”
Thầy ấy thoắt cái đã tuôn cả một tràng, người tên Đường Quân Linh đó thì cứ vẫn cười như cũ, ngạc nhiên là tiếng anh ta lại rất ôn hòa: “Anh sai, em đừng nóng giận.”
Lý Phong Kình nghe vậy bèn ngoảnh mặt sang nơi khác, như thể đang nói “không có cửa bàn bạc gì nữa đâu”.
Ninh Thư kéo kéo tay áo Lý Nghiêm Hi, nhẹ giọng: “Có phải là chúng ta không nên tới không?”
Lý Nghiêm Hi quay lại nhìn cậu, cười đáp: “Có phim cho chúng ta coi miễn phí, tại sao không đến?”
Lời này khiến Ninh Thư phản ứng lại không kịp, hiệu trưởng đang cãi nhau với người khác, tuy là đối phương không có ý muốn cãi nhau với thầy ấy, nhưng mà… bộ dáng “cười trên nỗi đau kẻ khác” này của anh rốt cuộc phải giải thích kiểu gì đây, là cách ngạn quan hỏa hay nhạc kiến kỳ thành?
cách ngạn quan hỏa: đứng cách một bờ nhìn lửa cháy, tạm hiểu trong trường hợp này Ninh Thư thắc mắc bộ dáng của Nghiêm Hi có phải là nhà người ta cháy ảnh còn đứng xem diễn hay không ý =)) hoặc cũng có thể hiểu, là ảnh bàng quang đứng nhìn hai người kia cãi nhau, không có ý định ra về hay vô can. Kiểu vậy.
nhạc kiến kỳ thành: vui mừng nhìn thấy kết quả này, thâm =)))))
Đợi đến khi hiệu trưởng hết giận, Đường Quân Linh mới có thể đi tới tiếp đón hai vị khách bị bỏ quên từ nãy đến giờ, “Nghiêm Hi, lâu rồi mới gặp,” đoạn nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh, “còn cậu đây là…?”
Lý Nghiêm Hi kéo Ninh Thư đến trước người anh, cười giới thiệu: “Ninh Thư.”
Đường Quân Linh sửng sốt, nhìn nhìn Ninh Thư, nói nhưng cũng là đang hỏi Lý Nghiêm Hi: “Đây là cậu bé mà Phong Kình đang phụ đạo à? Thường nghe em ấy nhắc tới, hôm nay mới gặp được lần đầu.”
Gì mà cậu bé chứ, cậu cũng ba mươi tuổi rồi có được không! Trong lòng dù không ngừng chua chua cái tiếng gọi “cậu bé” đó, Ninh Thư vẫn lễ phép chào hỏi: “Xin chào, Đường tiên sinh.”
Đường Quân Linh mỉm cười, đưa tay vỗ vai cậu, “Sau này có rảnh thì đến chơi thường xuyên nhé.”
Ninh Thư dĩ nhiên là luôn miệng đáp ứng.
Lý Nghiêm Hi nhìn hai người vui vẻ nói cười, không khỏi xen miệng: “Anh lại làm gì? Lần này cậu ta tức không nhẹ đấy.”
Vẻ mặt đối phương có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhỏ giọng giải thích: “Tôi nuôi Tiểu Thổ nuôi chết luôn rồi.”