Ninh Thư ngẫm nghĩ mấy lời này, ngay lúc cậu còn đang thắc mắc Tiểu Thổ đó rốt cuộc là gì, Lý Nghiêm Hi đã lên tiếng, ngữ điệu nặng nề một cách khó hiểu, “Ồ, vậy thì khả năng anh sẽ bị phán tử hình rồi đây.”
Đường Quân Linh nghe xong bỗng trắng cả mặt, Ninh Thư nhìn nhìn, nghi vấn trong lòng càng thêm chất chồng.
“Có cách nào giải quyết không?”
Lý Nghiêm Hi trầm ngâm một lúc, lắc đầu.
“Các người đứng đó nói gì đấy?” Lý Phong Kình đột ngột lên tiếng, ba người quay sang, trông thấy đối phương đang bày ra vẻ mặt hung ác vô cùng, Ninh Thư chỉ đành phải dằn lại thắc mắc trong lòng, chậm rãi đi về phía bàn ngồi xuống, Lý Nghiêm Hi nhìn thoáng qua cậu, sau đó nói với Lý Phong Kình: “Tôi và Quân Linh lâu như vậy mới gặp, ôn chút chuyện cũ thôi.”
“Hừ! Còn ôn chuyện cũ cái gì, ông đây phải ly hôn với anh ta!”
!!!!!!!!!
Sự thở dốc vì kinh ngạc trong lòng Ninh Thư nãy giờ cứ như tường thành vậy, chồng chất lên nhau từng tầng từng tầng một.
Ly… hôn?!
Rốt cuộc giờ là tình huống gì đây? Hiệu trưởng kết hôn rồi! Hơn nữa còn là lấy đàn ông?!!
“Tiểu Phong, đừng giận, Tiểu Thổ chết rồi chúng ta có thể nuôi đứa khác mà.” Lý Phong Kình vừa nói xong, Đường Quân Linh ngay lập tức bước lại gần, chỉ thiếu điều quỳ xuống đất xin tha thôi.
“Anh đừng nhắc Tiểu Thổ với tôi, anh mẹ nó đúng là tên vương bát đản! Tôi không phải chỉ đi hai ngày thôi sao? Mới hai ngày anh đã nuôi chết Tiểu Thổ của tôi, anh cố ý đúng không? Nhìn tôi thích Tiểu Thổ không để ý tới anh, anh cố tình nuôi chết nó đúng không! Nói coi!” Ninh Thư nghe thấy tiếng hét giận dữ với cường độ đề-xi-ben cao ngất của hiệu trưởng, nếu không phải kết cấu căn phòng này đủ vững, nóc nhà sợ là cũng đã bay sớm.
Đường Quân Linh lập tức xin tha, vẻ mặt oan ức, “Thật sự là không có, anh không cố ý, em tha thứ cho anh đi!”
Ninh Thư có cảm giác năng lực chịu đựng của bản thân đang không ngừng không ngừng tăng lên, nhìn một người đàn ông ôn văn nho nhã quỳ trên đất cầu người khác tha thứ, trên gương mặt tuấn tú còn trưng lên vẻ mặt như “người vợ bị vứt bỏ” thế này, đúng là nhìn người thì không nên chỉ nhìn vẻ ngoài a.
“Muốn tôi tha anh đúng không? Vậy được, đồng ý một yêu cầu của tôi.” Lý Phong Kình bắt chéo chân, khóe môi đột nhiên cong lên một nụ cười, Ninh Thư rõ ràng thấy được bốn chữ “chuyện lớn không ổn” hiện lên trên gương mặt Lý Nghiêm Hi đang đứng cạnh mình, chỉ là Đường Quân Linh lại không phát hiện, còn đang vui vẻ với lời mà Lý Phong Kình vừa nói, “Em nói đi, đừng nói một, cho dù là một trăm anh cũng làm được.”
Lý Phong Kình nhìn anh ta, gằn từng chữ một, “Trả.Tiểu.Thổ.Lại.Cho.Tôi!”
BINGO!
Đoán đúng rồi!
“Không bằng chúng ta lại nuôi một đứa khác đi, một đứa mới!” Đường Quân Linh im lặng một lúc, sau đó đưa ra đề nghị.
Lý Phong Kình liếc xéo anh ta, “Không có cửa đâu!”
Lý Nghiêm Hi nãy giờ vẫn luôn đứng một bên, tay khoanh trước ngực, mặc dù nét mặt không chút thay đổi, Ninh Thư vẫn cứ thấy người này chắc chắn là đang xem kịch vui, giờ chỉ e là đang cười liên tục trong lòng đây! Không biết Lý Phong Kình quen một tên bạn như này là may mắn hay bất hạnh nữa.
“Hiệu trưởng, Tiểu Thổ rốt cuộc là gì vậy?” Mắt thấy tình hình càng lúc càng hỏng bét, Ninh Thư đành phải mở miệng hỏi, hơn nữa, cậu cũng thật sự tò mò với cái tên Tiểu Thổ này.
Hai người đang nói qua nói lại kịch liệt kia nghe thấy câu hỏi của thiếu niên, đồng loạt sửng sốt, Lý Phong Kình chậm rãi trả lời: “Là cây anh đào tôi trồng.”
Khóe miệng Ninh Thư không nhịn được run rẩy, cậu cứ nghĩ Tiểu Thổ là con vật nhỏ nào đó, ai mà ngờ tới hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi còn cãi nhau túi bụi vì một cây anh đào, thế giới này cứ như đang trở nên ngày càng xa lạ với cậu ấy.
“Đoạn thời gian trước tôi xuống tỉnh họp, phải đi hai ngày, trở về thì Tiểu Thổ chết rồi,” đoạn quay sang tên đầu sỏ gây chuyện bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi, “Đường Quân Linh, anh trả tôi Tiểu Thổ đây!”
“Hiệu trưởng, thầy trồng Tiểu Thổ ở đâu vậy?”
Lý Phong Kình nhìn cậu một cái, từ tốn đáp: “Hỏi thừa, đương nhiên là trồng trong chậu.”
Ninh Thư lại nhịn không được co rút khóe môi, giờ mà vẫn còn tồn tại người không biết cây anh đào phải trồng xuống đất, cậu không thể không hoài nghi, đầu óc Lý Phong Kình có phải bị lừa đá rồi không, chứ người được xưng là thiên tài hẳn là không có khả năng ngu như vậy chứ?!
“Hiệu trưởng, cây anh đào kia vừa mời trồng cách đây không lâu đúng không?”
“Sao em biết?”
Ninh Thư nhìn đối phương, suýt nữa thì nghẹn thở chết giất, mãi lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Anh đào là cây ăn quả, phải trồng vào mùa xuân, mùa đông thời tiết quá rét lạnh, không thích hợp gieo trồng, hơn nữa cây anh đào kia của hiệu trưởng là cây non, cơ may sống sót trong mùa đông cơ bản là không, nên, Tiểu Thổ mà chết là kết quả dĩ nhiên, hơn nữa bồn hoa có diện tích quá nhỏ, đất trong đó không cách nào cấp đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho anh đào, vẫn là trồng trong đất sẽ tốt hơn.”
Lý Nghiêm Hi đứng bên cạnh khẽ mỉm cười, “Ninh Thư nói đúng.”
Ngay cả Đường Quân Linh cũng vô thức gật đầu theo.
Xem ra, bọn họ đều biết chuyện này, chỉ là đang vờ ngớ ngẩn với hiệu trưởng thôi.
Lý Phong Kình bắt đầu trở nên uể oải, nửa ngày cũng không nói chuyện, Ninh Thư thấy, vội an ủi: “Trong vườn nhà em có một gốc cây anh đào, đợi đến mùa xuân, hiệu trưởng có thể đến ngắm.”
Thấy Lý Nghiêm Hi cũng làm chứng, Lý Phong Kình mới miễn cưỡng thoát khỏi nỗi đau mất con (=))), nhưng vẫn giữ thái độ không tha thứ với gã nào đó.
Đường Quân Linh cười khổ lắc đầu, đành hết cách với tình trạng này.
Trong lúc mọi người nói chuyện thì thức ăn đã được bưng lên toàn bộ, đầy cả bàn thức ăn cho dù có thêm vài người nữa cũng ăn không hết được, Ninh Thư cầm đũa không biết nên ăn cái nào trước, nhiều món quá, hơn nữa mỗi món đều có nét đặc sắc riêng, khiến người xem hoa cả mắt. Người đàn ông bên cạnh bật cười, sau đó nhấc đũa gắp thức ăn cho cậu, hành động này khiến Ninh Thư có hơi mất tự nhiên, trước mặt hiệu trưởng và Đường Quân Linh lại không tiện từ chối, chỉ phải ngồi yên trên ghế nhìn những ngón tay thon dài kẹp đũa của Lý Nghiêm Hi, mãi đến khi nghe thấy người nọ lên tiếng: “Tổ tiên của đầu bếp chính trong nhà hàng Quân Linh trước đây là ngự trù của Hoàng đế, cho nên hôm nay em có lộc ăn rồi đấy.”
Ninh Thư kinh ngạc nhìn Đường Quân Linh, thấy anh ta gật đầu.
Thức ăn vào miệng quả thật đúng như lời Lý Nghiêm Hi đã nói, ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi, một bữa ăn vài người thế mà lại ăn suốt cả hai tiếng, Ninh Thư để ý Lý Nghiêm Hi ăn rất ít, còn lại vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu, Đường Quân Linh cũng không khác gì mấy, thức ăn trong dĩa trước mặt hiệu trưởng vẫn luôn không vơi đi, mỗi khi đối phương ăn gần hết, Đường Quân Linh sẽ ngay tức khắc gắp thêm vào, thật sự là một người yêu dịu dàng và săn sóc.
Sau khi ăn xong, đoàn người rời khỏi phòng riêng, đúng lúc đối mặt với một người đàn ông vừa đi ngang qua.
Người nọ mặc trên người bộ tây trang sang trọng và đắt tiền, tóc được cẩn thận chải vuốt ra sau đầu, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung, chỉ là nét tang thương nơi đáy mắt đã tiết lộ sự thật, người nọ thấy bọn họ, vội nở nụ cười: “Giám đốc Lý, trùng hợp vậy.”
Lý Nghiêm Hi mỉm cười gật đầu, “Thật không ngờ được gặp Giám đốc Vương ở đây.”
“Đây là đối thủ cạnh tranh trên thương trường của Nghiêm Hi, hình như tên là Vương Vỹ Minh.” Lý Nghiêm Hi nhìn nụ cười trên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, nụ cười đó nhìn sao cũng thấy quá mức giả dối, thì nghe thấy Lý Phong Kình ghé vào tai cậu nhẹ giọng, cậu khẽ gật đầu, trách sao mà ngữ khí hai người đều quái quái hư vậy, hóa ra là đối thủ.
Vương Vỹ Minh nghe xong lời đó vẫn cười, đảo mắt nhìn về phía Đường Quân Linh, tất nhiên lại một lần nữa nói lời hay, “Đường tiên sinh mở khách sạn này thật đúng là nơi tốt, đến một lần đã nghĩ đến thêm lần nữa, sợ là tôi cũng phải cắm rể ở đây luôn rồi.” Lời này của đối phương dù nghe như khen tặng, nhưng khiến người ta cứ thấy không thoải mái, Đường Quân Linh khẽ gật đầu, thanh âm bình thản: “Nhận được sự ưu ái của giám đốc Vương.”
Có lẽ cũng nhận ra sự cố ý xa cách của hai người Lý Nghiêm Hi và Đường Quân Linh, gã ta có chút ngượng ngùng, ngay sau đó thấy được Ninh Thư cùng với Lý Phong Kình đứng phía sau, vội nói: “Đây không phải là Hiệu trưởng Lý sao? Người dẫn đầu của Trung học Kỷ Phong a, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy.”
Ninh Thư cau mày, đưa mắt nhìn người tên Vương Vỹ Minh này, không hiểu do đâu mà nảy sinh sự chán ghét, không nói rõ được tại sao, liếc mắt một cái thôi cũng đã thấy không thích người đàn ông này, bỗng nghe được giọng nói không mặn không nhạt của hiệu trưởng vang lên bên cạnh mình, “Giám đốc Vương khéo đùa, Lý mỗ chỉ là một người dạy học, những người dần đường của Kỷ Phong cho tới giờ cũng chỉ có các tiền bối đã mất, tôi không dám trèo cao.”
Lần này Vương Vỹ Minh đúng thật là cười không nổi nữa, Lý Phong Kình nói được cẩn thận, người biết chuyện lập tức có thể nghe ra ngay sự châm chọc trong đó, Vương Vỹ Minh chỉ phải sờ mũi bước đi, trước khi đi còn không quên nhìn lại Ninh Thư đứng phía sau, rồi mới quay đầu nhanh chóng rời khỏi.
“Vương Vỹ Minh có phải dạo này lại không thành thật đúng không?” Lý Phong Kình nhìn theo bóng Vương Vỹ Minh biến mất, khẽ giọng hỏi.
Lý Nghiêm Hi đút hai tay trong túi quần, cười đáp: “Chỉ là có chút xung đột với một miếng đất thôi.”
Ninh Thư rũ mi bước theo sau, không nói gì, trên thực tế thì chuyện họ đang nói cơ bản là cậu cũng không xen vào được, đành phải lắng tai nghe thôi.
Nghe Lý Nghiêm Hi nói vậy, Lý Phong Kình cười nhạo, tiếng nói bỗng dưng trở nên tàn nhẫn, “Thật đúng là tên khốn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chuyện năm đó nếu không phải cậu cản lại, tôi đã sớm cho người xử gã ta! Không thì hôm nay gã còn có mạng đứng trước mặt tôi sao!”
Ninh Thư thoáng nhìn sang, thầm kinh ngạc, Vương Vỹ Minh rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến cho Lý Phong Kình muốn diệt luôn gã ta?
Huống chi, thân là một vị giáo sư của nhân dân, hành vi này của hiệu trưởng có phải là hơi giang hồ rồi không?
“Không đến vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không ra tay, đây là nguyên tắc.” Nét mặt Lý Nghiêm Hi hơi trầm xuống, ngữ khí đã có chút không vui, Lý Phong Kình bĩu môi không nói nữa, Đường Quân Linh lặng lẽ nắm tay đối phương, Ninh Thư đi sau nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cậu tựa hồ là bị chuyện đó xúc động, bỗng trở nên mềm mại.
Chỉ một chuyện nhỏ như vậy, đủ để thấy Đường Quân Linh để tâm đến Lý Phong Kình như thế nào.
Bốn người ra đến cửa khách sạn, Ninh Thư lên xe của Lý Nghiêm Hi còn Lý Phong Kình thì được giữ ở lại.
Xe đã chạy xa rồi mà vẫn còn nhìn thấy bóng dáng Đường Quân Linh và hiệu trưởng đứng bên nhau phản chiếu trên kính chiếu hậu, Ninh Thư nhìn đến xuất thần, đột nhiên hỏi: “Hiệu trưởng và Đường tiên sinh đã kết hôn rồi ư?” Xã hội này hẳn là còn chưa phóng khoáng đến độ đồng tính cũng có thể kết hôn rồi nhỉ?
Lý Nghiêm Hi gật đầu, cười đáp: “Mĩ.”
Ninh Thư thắc mắc nhìn về phía anh, nghe được anh giải thích tiếp: “Mĩ đã cho phép hôn nhân đồng tính, hai người họ đăng lý kết hôn ở bên đó, chỉ là trong nước dù sao vẫn chưa được, nên họ mới không công khai. Đây cũng là suy nghĩ cho Phong Kình, nếu bị người khác biết hiệu trưởng của Kỷ Phong sống cùng với một người đàn ông, khẳng định sẽ có chuyện.”
“Vậy người nhà của họ thì sao?” Ninh Thư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng hỏi.
Cho dù kết hôn ở Mỹ thì người trong nhà khẳng định là sẽ biết, như vậy, người nhà của họ sẽ nghĩ thế nào đây?
Lý Nghiêm Hi trầm ngâm giây lát, đoạn bình tĩnh trả lời cậu: “Tôi chưa nói với em Phong Kình là chú Sáu của tôi sao?”
Ninh Thư a lên một tiếng sửng sốt, hiển nhiên rất ngạc nhiên với lời anh vừa nói, ngữ điệu đối phương quá bình tĩnh, hệt như đang nói một chuyện nào đó hết sức bình thường, thế nhưng bản thân cậu thì lại tựa một hồ nước bị khuấy động với những gợn nước không ngừng bị khuếch tán ra bên ngoài. Tuy hai người họ đều họ Lý, nhưng trên đời này thiếu gì người cùng họ, hơn nữa một người là hiệu trưởng một người là nhà kinh doanh hàng đầu, hai nghề nghiệp này khác biệt quá lớn, cũng khó trách cậu chưa bao giờ nghĩ tới mối quan hệ như vậy, chuyện này làm cậu phải tiêu hóa suốt hồi lâu mới tìm về được giọng nói: “Chưa từng.”
“Chú ấy từ lúc sinh ra vẫn luôn ở Mĩ, ba chú ấy và ba tôi là anh em, tuy rằng cùng mẹ sinh nhưng hơn kém nhau hơn hai mươi tuổi, chúng tôi gọi ông ấy là Tam gia gia. Ông yêu một người phụ nữ ngoại quốc, lúc đó ông cố tôi phản đối rất mạnh mẽ, nhưng Tam gia gia vẫn kiên trì, cho nên vẫn luôn sống ở Mĩ với Tam nãi nãi, chú Sáu đến năm mười tuổi mới về nước, sau đó thi đậu Bắc Đại thì không còn về bên đó nữa. Năm chú ấy đậu Bắc Đại đã come out luôn với gia đình, nói thẳng về sau sẽ kết hôn với một người đàn ông, chú ấy nói với tôi thật ra bản thân cũng không phải đồng tính, chẳng qua trùng hợp yêu phải một người đàn ông thôi.” Lý Nghiêm Hi vẫn luôn cười, nói tới đây anh bỗng dưng quay sang nhìn Ninh Thư, trong ánh mắt lóe lên tia sáng mờ, hệt như ánh sao chợt lóe chợt tắt khiến người không nhìn rõ được, “Trên đời này nhiều người như vậy, thích là thích, cần gì phải phân biệt đồng tính dị tính, em nói đúng không, Ninh Thư?”
Ninh Thư ngạc nhiên đón lấy ánh mắt của người đó, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Rõ ràng vẫn là bộ dáng như mọi khi, thế nhưng trong mắt cậu, người đó lại trở thành điểm khởi đầu của hết thảy những nguồn sáng, rạng ngời và chói lóa, nụ cười ấy dịu dàng đến vậy, để lộ sự thân thiết cùng yêu chiều không thốt nên lời, trong chiếc xe không coi là rộng rãi này, dần dần trở nên nồng đượm.
“Có lẽ sống ở Mĩ lâu rồi, Tam gia và Tam nãi không phản ứng quá mức với những lời trái với lẽ thường này của chú Sáu, cũng tương đối vừa lòng với người “con dâu” Quân Linh này, may mà ông cố tôi đã không còn, nếu không trong nhà thế nào cũng phải ẩm ĩ thêm một trận nữa.”
Ninh Thư gật đầu, cảm xúc tích tụ trong lòng bấy lâu nay nhờ vậy cũng được giảm bớt.