Khi tên quý tộc trẻ Rufus Von Draegar ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lập tức trở nên cảnh giác. Huy hiệu gia tộc trên trang phục của người hầu Isolde là một dấu hiệu không thể nhầm lẫn—vị tiểu thư đi trước mặt có thể là một thành viên của gia tộc Veylan.
Dù sự tức tối vẫn hiện rõ trên khuôn mặt, Rufus cố gắng kiềm chế, nhưng không thể giấu đi vẻ kiêu căng trong giọng nói của mình.
"Con hầu này dám từ chối phục vụ ta khi ta yêu cầu. Một con thường dân mà dám chống lại quý tộc, thật là không biết thân biết phận!"
Rufus, với vóc dáng cao ráo, gầy nhưng rắn chắc, nổi bật trong bộ trang phục lộng lẫy, càng làm tôn lên làn da trắng nhợt nhạt của hắn.
Mái tóc đen dài ngang vai của Rufus được chải chuốt cẩn thận, từng sợi tóc không hề lệch lạc, đôi mắt xám lạnh của hắn lóe lên vẻ khinh miệt, nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt đầy coi thường, như thể tất cả đều không đáng giá so với hắn.
Khi Rufus chuẩn bị tiến lên, đôi môi mỏng hé mở định buông lời sỉ nhục Lyra thêm lần nữa, không gian xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Những mũi băng sắc nhọn xuất hiện một cách bất ngờ, lao thẳng về phía hắn. Chúng dừng lại chỉ cách mặt Rufus vài centimet, sự lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt, khiến cả cơ thể hắn cứng đờ, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra vì sợ hãi.
Isolde, thường ngày luôn toát ra sự vui vẻ và năng động, giờ đây hiện ra với vẻ sắc lạnh và đầy uy quyền.
Áp lực từ cô lan tỏa khắp đại sảnh, như một luồng khí lạnh của thời kỳ băng hà cổ xưa, khiến mọi người xung quanh cảm nhận được sự đáng sợ từ bên trong cô.
Không khí trong sảnh trở nên ngột ngạt, những người đứng gần đều rùng mình, lùi lại vài bước, không dám nhìn thẳng vào Isolde.
Cô bước tới gần Lyra, đôi mắt dịu dàng trở lại, như một dòng suối mát lành giữa cơn bão.
"Em có sao không? Đứng dậy đi," Isolde nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy khích lệ, rồi đưa tay ra giúp Lyra đứng lên.
Lyra run rẩy nắm lấy tay Isolde, ngước nhìn cô với ánh mắt biết ơn, giọng nghẹn ngào.
"Cảm ơn... cảm ơn tiểu thư..."
Isolde mỉm cười trấn an, rồi quay lại nhìn Rufus, nét mặt trở nên nghiêm nghị.
"Hãy để ta lo chuyện này," cô nói, giọng điệu không hề chừa chỗ cho sự phản kháng.
Rufus và đám hộ vệ của hắn giờ đây trông như những kẻ vừa bị trói tay, hoảng loạn và lo sợ trước sức mạnh bất ngờ của Isolde. Rufus cố gắng lắp bắp điều gì đó để biện minh, nhưng Isolde đã ngắt lời, giọng cô lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao.
"Không cần giải thích. Ta quá hiểu cách suy nghĩ của những bọn quý tộc kiểu cũ như ngươi. Aurelia sẽ không vui khi biết nhân viên của cô ấy bị h·ành h·ung, nhất là bởi một kẻ không đáng tôn trọng như ngươi."
Cô dừng lại, ánh mắt sắc như dao phóng thẳng vào Rufus, giọng nói vang lên đầy uy lực.
"Vì thế, hãy cút về nơi ngươi thuộc về, trước khi ta mất kiên nhẫn."
Rufus đỏ mặt vì tức giận và nhục nhã. Hắn muốn phản kháng, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt sắc lạnh từ Isolde đã khiến hắn câm nín. Với vẻ mặt bực bội nhưng bất lực, Rufus quay ngoắt người bỏ đi, đám hộ vệ vội vàng theo sau hắn, không dám quay đầu lại.
Khi Rufus bước ra khỏi đại sảnh, không khí trở lại bình thường, nhưng không ai quên được sự hiện diện uy quyền của Isolde
Không biết từ đâu tên quản lý xuất hiện, hắn nhanh chóng tiến tới cảm ơn Isolde vì đã giải quyết tình hình, giọng điệu đầy vẻ xu nịnh.
Hắn lúng túng cố nói.
"Cảm ơn tiểu thư Isolde đã can thiệp. Thay mặt Chỉ huy Aurelia, tôi xin cảm ơn cô..."
Nhưng Isolde vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ánh mắt cô sắc bén nhìn thẳng vào tên quản lý. Cô cắt ngang lời hắn, hỏi với giọng đầy khó chịu.
"Ngươi đã biến đi đâu trong khi nhân viên của mình bị h·ành h·ung? Làm quản lý mà lại để nhân viên bị đối xử như vậy, ngươi đang nghĩ gì?"
Tên quản lý cố gắng giải thích, giọng hắn ngập ngừng.
"Tôi... tôi đã đi gọi cho Chỉ huy Aurelia. Đối phương là quý tộc, nên tôi không thể tự ý làm gì được."
Isolde định bỏ qua mọi chuyện, nhưng ngay lúc đó, một nhân viên khác làm việc cùng Lyra lên tiếng, khuôn mặt hắn đầy phẫn nộ.
"Hắn nói dối! Hắn đã ngăn chúng tôi lại khi chúng tôi định giúp Lyra. Hắn sợ bọn kia và còn bảo chúng tôi chỉ cần chịu đựng một chút, mọi chuyện sẽ qua đi. Hắn nói rằng người bị sỉ nhục không phải là bản thân bọn hắn thì tại sao cứ phải lo lắng!"
Nghe những lời này, ánh mắt của Isolde trở nên sắc lạnh hơn. Cô nhìn chằm chằm tên quản lý, giọng đầy uy nghi.
"Ngươi có biết việc nói dối đáng tội gì không? Ta không hiểu tại sao Aurelia lại tuyển ngươi vào làm quản lý tại nơi này. Ngươi cũng nên cút khỏi nơi này luôn đi."
Tên quản lý, khi nhận ra vị trí của mình đang bị đe dọa, lập tức thay đổi thái độ, giọng hắn chuyển sang đe dọa.
"Nơi đây thuộc quyền điều hành của Chỉ huy Aurelia, người thuộc gia tộc Marbas. Vị tiểu thư đây không thể can thiệp vào được."
"Tại sao khi nãy ngươi không dám lên giọng nói như vậy với mấy tên quý tộc kia, mà bây giờ lại dùng danh của Aurelia và gia tộc Marbas để đe dọa ta? Ngươi nghĩ đây là trò đùa sao?"
Không chần chừ, Isolde tạo ra một khối băng lớn, rồi đấm mạnh, hất văng tên quản lý ra khỏi cửa khách sạn. Hắn lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt đầy kinh hãi và nhục nhã.
Isolde quay sang người hầu của mình, giọng nói trở lại bình thản nhưng đầy quyết đoán.
"Hãy đi liên hệ với Aurelia ngay lập tức. Ta sẽ đích thân báo cáo việc này."
Không khí trong đại sảnh lúc này trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, nhưng cũng không ai dám lên tiếng. Isolde đã thể hiện rõ ràng rằng cô không phải là người có thể bị xem thường, và bất kỳ ai cũng phải cân nhắc trước khi gây chuyện với cô.
Một lúc sau, Vương Cường bước vào đại sảnh, ánh mắt sắc bén lướt qua cảnh tượng trước mắt. Hắn dễ dàng nắm bắt tình hình thông qua những lời kể vội vã từ các nhân viên. Các trợ lý của hắn cũng nhanh chóng phối hợp, sắp xếp lại chỗ ở cho các vị khách quý và khôi phục trật tự.
Vương Cường bước tới chỗ Lyra, khuôn mặt hắn đầy sự quan tâm và chân thành. Ánh mắt dịu dàng khi nhìn cô gái vẫn còn run rẩy.
"Ngươi không sao chứ?" Vương Cường hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trách nhiệm.
Lyra ngập ngừng gật đầu, giọng khàn khàn.
"Tôi... tôi không sao, thưa ngài. Cảm ơn ngài đã quan tâm."
Vương Cường an ủi nói.
"Ta rất tiếc vì đã để xảy ra sự việc không may này. Hãy về nghỉ ngơi đi, cô cần thời gian để hồi phục. Ta sẽ sắp xếp cho cô một kỳ nghỉ có lương, và đây là một chút hỗ trợ tài chính để giúp cô vượt qua khoảng thời gian này."
Lyra mắt rưng rưng vì xúc động, cúi đầu cảm ơn Vương Cường.
"Cảm ơn ngài... Ngài thật tốt bụng..."
Nói xong, Vương Cường đưa cho Lyra một túi nhỏ chứa tiền, ánh nhìn của hắn chứa đầy sự thông cảm và quan tâm.
Lyra cúi đầu cảm kích, nước mắt rưng rưng.
“Cảm ơn ngài, tôi thật sự không biết phải nói gì…”
Isolde đứng từ xa, quan sát mọi hành động của Vương Cường. Sự chuyên nghiệp và chu đáo của hắn khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Từ lúc hắn bước vào, không khí trong sảnh dường như nhẹ nhàng hơn, sự căng thẳng cũng giảm bớt.
Sau khi ổn định tình hình, Vương Cường quay lại nhìn Isolde, một nụ cười thoáng hiện trên môi. Hắn ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị một phần bánh và trà từ Tinh Hoa Đêm, rồi đích thân mang tới cho cô. Khi đến gần, hắn cúi đầu một cách lịch sự.
“Tiểu thư Isolde, tôi muốn gửi lời cảm ơn vì cô đã giúp đỡ giải quyết sự cố. Rất tiếc về sự việc không đáng có này.”
Isolde gật đầu, giữ vẻ bình thản nhưng trong mắt hiện rõ sự tò mò. Cô không ngờ người đàn ông trẻ tuổi trước mặt lại có thể xử lý tình huống phức tạp như vậy với sự khéo léo và tinh tế đến thế.
“Kẻ không biết thân biết phận chắc chắn không xứng đáng có mặt ở đây,” Vương Cường nói thêm, đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện lên sự sắc bén.
“Sau vụ việc này, tôi sẽ kiểm tra lại hệ thống an ninh và quy định ở nơi này để đảm bảo không có sự cố tương tự xảy ra.”
Isolde khẽ nhướng mày, sự hứng thú của cô đối với Vương Cường ngày càng tăng. Cô biết rằng không phải ai cũng có thể giữ được bình tĩnh và quyết đoán trong những tình huống như vậy.
Khi những chiếc bánh su kem được mang ra, mùi hương ngọt ngào lập tức thu hút sự chú ý của Isolde. Cô cầm một chiếc bánh, cắn thử một miếng, rồi không khỏi thích thú trước hương vị mềm mại và ngọt ngào tan chảy trong miệng.
“Cái bánh này thật sự rất ngon. Đây là bánh gì vậy?” cô hỏi, ánh mắt tò mò.
Người nhân viên đáp lời với nụ cười.
“Thưa tiểu thư, đây là bánh su kem, một món do ngài cố vấn của Chỉ huy Aurelia hướng dẫn chúng tôi làm.”
Isolde ngạc nhiên.
“Cố vấn của Aurelia sao? Thật thú vị. Không ngờ một cố vấn lại biết làm bánh như vậy. Ta phải gặp người đó mới được.”