Grey trợ lý của Vương Cường bước vào đại sảnh với phong thái điềm tĩnh, từng bước chân của hắn đều toát lên vẻ thanh lịch, khiến không ít người trong sảnh phải dõi theo.
Khi đến gần Vương Cường, hắn dừng lại, cúi đầu nhẹ nhàng và báo cáo một cách chuyên nghiệp, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sức hút.
"Thưa ngài, đã sắp đến giờ ăn trưa."
Vương Cường, sau khi lắng nghe lời nhắc nhở của Grey, khẽ mỉm cười rồi quay sang Isolde với một ánh mắt đầy thân thiện và sự kính trọng.
"Tiểu thư Isolde, tuy ở khách sạn vẫn có phục vụ bữa trưa nhưng tôi muốn mời tiểu thư một bữa như một lời cảm ơn vì sự giúp đỡ ngày hôm nay."
Isolde, dù luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sự quan tâm chân thành từ Vương Cường không khỏi khiến cô cảm thấy ấm áp.
Cô nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi với chút tò mò trong giọng nói.
"Vậy bữa trưa sẽ có món gì?"
Vương Cường đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, đôi mắt ánh lên sự tự tin.
"Bữa trưa sẽ có bánh empanada với nhân thịt Thungval Tuskhog, spaghetti sốt cà chua tươi thơm lừng, và một ít canh rau củ bổ dưỡng, tất cả đều được chế biến từ nguyên liệu tươi ngon nhất."
Sự hứng thú của Isolde dần hiện rõ khi cô nghe về những món ăn lạ lẫm.
Một nụ cười mỏng khẽ nở trên đôi môi cô, khiến cô trở nên gần gũi hơn như một đứa trẻ.
"Nghe thật hấp dẫn. Được thôi ngươi dẫn đường đi."
Với sự đồng ý của Isolde, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Vương Cường nhanh chóng dặn dò các trợ lý sắp xếp lại mọi việc còn lại, rồi cùng với Grey, Isolde, và những hộ vệ rời khỏi khách sạn, tiến về doanh trại.
Trên đường đi, Isolde không khỏi cảm thấy sự háo hức khi nghĩ đến bữa trưa đặc biệt sắp tới.
Trong chuyến xe ngựa trở về doanh trại, Isolde ngồi đối diện Vương Cường, ánh mắt đầy tò mò. Cô lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng không giấu được sự nghi ngờ.
"Ta thật sự tò mò, ngươi còn trẻ như vậy, làm sao đã có thể trở thành cố vấn cho Aurelia? Ta biết cậu ấy rất cẩn trọng trong việc chọn người, đặc biệt là những vị trí quan trọng như cố vấn."
Vương Cường khẽ mỉm cười, ánh mắt hắn sáng lên vẻ tự tin pha chút bí ẩn.
"Tuổi tác đôi khi chỉ là con số," hắn nhẹ nhàng đáp lại.
"Điều quan trọng là sự học hỏi không ngừng và kinh nghiệm tích lũy. Và cũng khá may mắn cho tôi khi gặp nhiều người giỏi, và có lẽ chút cơ duyên đã giúp tôi có được vị trí này."
Isolde nhận thấy sự điềm tĩnh và chín chắn trong lời nói của Vương Cường.
Nhưng cô cũng cảm nhận được một điều gì đó sâu kín trong đôi mắt hắn, như thể hắn đã trải qua nhiều hơn những gì vẻ ngoài cho thấy.
Vương Cường nhớ lại những khó khăn và bài học mà hắn đã trải qua, cả trong kiếp trước lẫn hiện tại, nhưng chỉ giữ những điều đó trong lòng, không tiết lộ ra ngoài.
Suốt hành trình, Isolde tiếp tục hỏi về quá khứ và những cuộc hành trình của Vương Cường.
Hắn không ngần ngại chia sẻ, kể lại những trải nghiệm của mình, từ những thử thách đầy gian nan đến những bài học quý báu. Không khí trong xe trở nên thoải mái hơn khi cả hai trao đổi câu chuyện. Cuối cùng, họ đã đến doanh trại.
Vương Cường lịch sự dẫn Isolde đến phòng tiếp khách, nơi đã chuẩn bị sẵn để đón tiếp cô. Hắn nhẹ nhàng nói.
"Cô cứ ngồi nghỉ ngơi ở đây một lát, tôi sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị bữa trưa."
Trong khi chờ đợi, một vài nhân viên pha cho Isolde một bình trà làm từ thảo dược Tinh Hoa Đêm phơi khô, kèm theo một dĩa bánh quy giòn rụm.
Ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ từ tách trà, Isolde không khỏi thích thú. Cô nâng tách trà lên và nhấp một ngụm.
Hương thơm lan tỏa trong miệng cô, ban đầu nhẹ nhàng nhưng sau đó là vị ngọt dịu kèm theo sự mát mẻ dễ chịu.
Cô tiếp tục cầm một miếng bánh quy lên ăn thử, rồi uống thêm một ngụm trà. Khi hai thứ này kết hợp với nhau, Isolde cảm nhận được sự hoàn hảo đạt đến đỉnh điểm.
Isolde thầm nghĩ sẽ tuyệt hơn nữa nếu có thêm món bánh su kem mà cô đã thưởng thức trước đó.
Không lâu sau, Vương Cường quay lại cùng với các nhân viên bếp, mang theo bữa trưa đang được dọn ra.
Trên bàn là những món ăn đơn giản nhưng đậm đà hương vị: bánh empanada với vỏ giòn tan, nhân thịt và rau củ thơm phức.
Spaghetti nóng hổi phủ sốt cà chua tươi, trang trí bằng vài lá ucca xanh mướt; và một bát canh rau củ trong vắt, với những lát cà rốt, khoai tây, bí ngòi mềm ngọt.
Isolde cảm thấy bụng cồn cào khi nhìn thấy bữa ăn trước mặt. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận ra có ba phần ăn được chuẩn bị, không chỉ có hai. Trước khi cô kịp hỏi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Vương Cường, sao hôm nay chúng ta lại ăn ở phòng tiếp khách vậy? Không phải hôm qua anh nói sẽ ăn ở phòng làm việc của em à?"
Isolde ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to khi thấy Aurelia bước vào phòng.
"Aurelia?" Cô thốt lên, ngạc nhiên không chỉ vì sự xuất hiện của Aurelia, mà còn bởi sự thân mật trong cách cô ấy xưng hô với Vương Cường.
Aurelia bước tới gần, đôi mắt đầy bất ngờ khi nhìn thấy Isolde.
"Isolde, cậu làm gì ở đây vậy?"
Isolde cũng bối rối không kém, nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn chính là cách Aurelia xưng hô với Vương Cường.
"Aurelia, Ngươi... ngươi gọi hắn là gì?"
Thấy biểu hiện của Isolde, Aurelia bật cười, quay sang Vương Cường.
"Sao, anh chưa nói với cô ấy à? Đúng vậy, nhưng chỉ là chuyện riêng giữa chúng ta."
Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không che giấu được tình cảm.
Như hiểu được ý nghĩ của Aurelia.
Vương Cường nhẹ đặt tay ôm lấy vai Aurelia, nụ cười của hắn trở nên ấm áp hơn khi hắn nhìn cô.
"Chúng tôi muốn giữ kín chuyện này một thời gian, nhưng có lẽ đã đến lúc để mọi người biết."
Isolde cảm thấy tim mình như chững lại một nhịp. Cô không ngờ tới việc này.
"Ta thật sự không ngờ, một người như cậu mà lại có bạn trai trước cả tớ."
Nhìn lại Vương Cường, một con quỷ rất trẻ nhưng lại sở hữu nhiều tài năng như nấu ăn ngon, nói chuyện điềm đạm, thanh lịch, giỏi giang.
‘Nếu là mình thì mình cũng sẽ như vậy thôi’ Isolde thầm cảm thán trong lòng.
Isolde không ngừng ngắm nhìn Vương Cường và Aurelia, sự tò mò trong cô như lửa bén dầu, lớn dần theo từng món ăn được dọn lên.
Mặc dù bánh empanada giòn tan, spaghetti đậm đà, và canh rau củ thanh mát đều làm cô hài lòng, nhưng món chính mà Isolde thật sự muốn thưởng thức lại là câu chuyện tình của hai người ngồi đối diện.
Isolde bắt đầu hỏi han với giọng điệu thoải mái.
“Hai người gặp nhau lần đầu như thế nào vậy?”
Aurelia mỉm cười, đáp lại bằng chất giọng dịu dàng.
“Bọn mình gặp nhau trong lúc làm việc. Khi đó Vương Cường chỉ mới là một binh lính bình thường làm việc ở đội hậu cần thôi.”
Vương Cường thêm vào với một nụ cười tinh nghịch.
“Đúng vậy, và sau buổi gặp đó hai cái xương sườn của anh đã bị gãy.”
Aurelia cười phá lên khi nhớ lại, làm không khí quanh bàn thêm phần nhẹ nhàng.
Nhưng Isolde vẫn không có ý định dừng lại ở đó.
Dù khá tò mò tại sao Aurelia gọi Brian là Vương Cường nhưng với khả năng suy đoán của bản thân, thì có lẽ đó là tên gọi riêng.
Rồi cô nhanh chóng tiếp lời, “Thế hai người... đã hôn nhau chưa?”
Câu hỏi này như một đòn bất ngờ, làm cả Vương Cường và Aurelia chợt ngưng bặt.
Khuôn mặt Aurelia từ từ đỏ bừng khi nhớ lại khung cảnh đó, trong khi Vương Cường cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng khóe môi hắn hơi co giật.
Chưa kịp để họ trả lời, Isolde đã tiến thêm một bước, giọng điệu đầy sự tinh nghịch.
“Và... hai người có bao giờ nghĩ đến chuyện... có con chưa?”
Câu hỏi này như một quả bom nổ, khiến cả hai không khỏi bối rối.
Aurelia nhìn xuống dĩa thức ăn trước mặt, cố giấu đi sự ngượng ngùng, trong khi Vương Cường nhìn Aurelia, như chờ đợi cô phản ứng.
Sau vài giây im lặng đầy lúng túng, Aurelia cuối cùng phải lên tiếng.
“Isolde, thôi nào! Cậu có thể bớt tò mò lại được không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ không bao giờ mời cậu ăn nữa đâu!”
Isolde bật cười trước lời cảnh báo thân tình của Aurelia, rồi cô dịu giọng lại, chuyển sang nói chuyện một cách nghiêm túc hơn.
Cô thỉnh thoảng vẫn không quên khen ngợi món ăn trên bàn, và không thể không ngưỡng mộ những bữa ăn ngon lành mà Aurelia có thể thưởng thức hàng ngày.
“Cậu thật là may mắn, Aurelia,” Isolde nói với một chút ghen tỵ.
“Ngày nào cũng được ăn ngon như thế này.”
Aurelia mỉm cười đầy tự hào, và dù không nói ra, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Trong suốt bữa ăn, Vương Cường vẫn không quên dành cho Aurelia những cử chỉ quan tâm, hỏi han về công việc trong doanh trại.
Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy không qua được mắt Isolde, khiến cô không khỏi chọc ghẹo.
“Này ngài cố vấn trẻ, có phải ngài mời tôi đến đây để ăn cẩu lương không đấy?”
Câu nói bất ngờ của Isolde khiến cả Vương Cường và Aurelia giật mình. Họ ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi, nhận ra mình đã quá mải mê trong thế giới riêng mà quên mất rằng còn có người khác ở đây.
Sau bữa ăn, một đĩa trái cây tươi mát và trà được mang ra, không khí trong phòng dần trở nên nghiêm túc hơn.
Aurelia đổi giọng, nói về lý do cô mời Isolde và gia tộc Veylan đến đây, đề cập đến kế hoạch hợp tác mà Vương Cường đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Vương Cường lặng lẽ lấy ra một bản kế hoạch chi tiết và ra hiệu cho nhân viên mang vào một vài vật mẫu. Nhìn mấy chất trắng trắng hồng hồng trên bàn làm Isolde không khỏi thắc mắc.
“Đây là gì vậy?” Cô hỏi, ánh mắt tò mò dõi theo từng vật mẫu được đặt lên bàn.
“Đây là muối,” Vương Cường giải thích.
“Từ trái qua phải là muối khai thác từ mỏ, muối biển chưa qua tinh chế, và cuối cùng là muối tinh khiết được sản xuất trong phòng thí nghiệm.”
Đối với muối khai thác từ mỏ muối thường có vị chát đắng, nếu không qua tinh chế mà dùng nhiều thì sẽ rất có hại cho sức khỏe, vì nó chứa nhiều kim loại nặng.
Còn muối từ biển rất mặn đắng và chát, gần như không thể dùng được.
Isolde nhìn vào những mẫu muối trước mặt, rồi chậm rãi lấy một ít muối tinh khiết nếm thử. Cô cảm nhận vị mặn tinh tế, không có chút vị chát hay đắng như loại muối biển mà cô từng biết.
“Đây là muối biển được tinh chế,” Vương Cường tiếp tục, ánh mắt sáng lên khi thấy sự quan tâm của Isolde.
“Nó được sản xuất thông qua một quy trình đặc biệt trong phòng thí nghiệm, loại bỏ hết các tạp chất, đem lại độ tinh khiết cao nhất.”
Isolde gật gù, trong đầu như dần sáng tỏ về kế hoạch hợp tác này. Sự nghiêm túc trong cách giải thích của Vương Cường cùng với thái độ thận trọng của Aurelia khiến cô bất ngờ và nhận ra rằng, dù lúc trước cả hai có đùa giỡn hay ngượng ngùng ra sao, khi nói đến công việc, họ đều là những người chuyên nghiệp và quyết đoán.
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.