Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 107: Buổi Đấu Giá



Chương 107: Buổi Đấu Giá

Hôm sau, không khí trong phòng đấu giá căng thẳng như một sợi dây đàn căng hết cỡ, sẵn sàng đứt bất cứ lúc nào. Các gia tộc quyền lực và những thương nhân có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong vùng đều tề tựu đông đủ, ánh mắt đầy tham vọng nhìn về phía sân khấu, nơi mà những món hàng quý giá nhất đang chờ được đưa ra đấu giá.

Đáng chú ý nhất trong số đó là động cơ hơi nước, thứ mà ai nắm giữ đều có thể tạo ra một nguồn của cải khổng lồ và quyền lực vô biên.

Trước đó, tại phòng làm việc của Aurelia, Lucian đã đến gặp cô thêm một lần nữa. Lần này, hắn không giấu giếm mục đích của mình, đến với một thái độ rõ ràng.

Ban đầu, Lucian cố gắng thuyết phục Aurelia bằng cách tỏ ra thân thiện và nhắc nhở cô về tầm quan trọng của gia tộc, về nghĩa vụ mà cô phải gánh vác.

Hắn nói với giọng điệu như của một người anh quan tâm đến đứa em gái, nhưng dần dần, sự kiên quyết của Aurelia đã khiến hắn mất kiên nhẫn.

“Aurelia,” Lucian lên tiếng, sự kiên nhẫn trong giọng nói dần cạn kiệt.

“Gia tộc đã nuôi dưỡng ngươi, đã cho ngươi mọi thứ. Nhưng ngươi không chịu nghĩ đến lợi ích của gia tộc mà lại cố tình làm khó ta. Gia tộc chúng ta cần động cơ hơi nước đó. Hãy đưa bản thiết kế cho gia tộc quản lý. Điều này sẽ tốt hơn cho tất cả.”

Aurelia không hề dao động trước những lời nói của Lucian. Cô đứng thẳng, đôi mắt sáng ngời và đầy quyết tâm, không có dấu hiệu gì là sợ hãi hay lùi bước.

“Lucian,” cô đáp lại, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không kém phần cứng rắn.

“Tôi hiểu tầm quan trọng của động cơ hơi nước, nhưng tôi cũng hiểu rõ rằng, thứ này không chỉ đơn giản là để phục vụ cho lợi ích của gia tộc. Nếu gia tộc muốn nó, hãy tham gia đấu giá và giành lấy nó một cách công bằng.”

Lucian đứng lặng, đôi mắt tối sầm lại khi nghe lời từ chối của Aurelia. Những lời nói của cô như một nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của hắn.

Hắn cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương sâu sắc, nỗi cay đắng và giận dữ trào dâng như dòng nham thạch cuộn trào. Hắn không còn giữ nổi vẻ lịch lãm ban đầu, giọng nói lạnh lẽo cất lên, như thể đang kìm nén một cơn thịnh nộ bên trong.

“Ngươi đúng là một kẻ vô ơn, Aurelia!” Lucian gằn từng chữ, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cô, đầy khiêu khích.

“Gia tộc đã cho ngươi mọi thứ - từ mái nhà đến bữa ăn. Ngươi nghĩ gì khi phản bội lại những người đã nuôi dưỡng mình? Ngươi chỉ nghĩ cho bản thân mình, không hề quan tâm đến những hy sinh của người khác!”

Aurelia không hề nao núng trước lời chỉ trích của Lucian. Cô nhếch một nụ cười lạnh, không hẳn là khinh thường, nhưng đầy vẻ thách thức. Ánh mắt cô như hai ngọn lửa cháy rực, đối đầu trực diện với ánh mắt của Lucian.

“Lucian,” cô đáp lại, giọng điệu vẫn điềm tĩnh nhưng ẩn chứa một sự cứng rắn không thể lay chuyển.



“Gia tộc đã nuôi dưỡng tôi, và tôi biết ơn điều đó. Nhưng chính vì biết ơn, tôi không thể để gia tộc rơi vào tay những kẻ chỉ biết dùng quyền lực để ép buộc và kiểm soát. Động cơ hơi nước không phải là thứ để bán rẻ, và tôi sẽ không để nó trở thành công cụ cho những tham vọng mù quáng.”

Lucian cảm thấy cơn giận trong lòng như bùng cháy, đôi bàn tay hắn siết chặt lại, run rẩy vì sự phẫn nộ không thể kiểm soát.

“Ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể chống lại tất cả các gia tộc khác sao? ngươi quá ngạo mạn, Aurelia!”

Caelan, đứng bên ngoài, hắn vô tình nghe được cuộc đối thoại của cả hai, hắn mở của rồi chậm rãi tiến đến. Khí thế toát ra từ hắn như một dòng chảy không thể cưỡng lại, khiến cả không gian xung quanh như ngừng lại.

Hắn nhìn Lucian, đôi mắt sắc bén như có thể xuyên thấu tâm can của hắn.

“Đủ rồi, Lucian,” Caelan nói, giọng điệu bình thản nhưng chứa đựng sự uy h·iếp ngầm.

“Ngươi nên nhớ rằng gia tộc không phải là một công cụ để ngươi lợi dụng. Aurelia có quyền quyết định với những gì thuộc về con bé, và ngươi không có tư cách ép buộc nó phải giao nộp thứ gì cả.”

Hắn nói tiếp.

“Và ngươi nên nói cho đúng, ai là kẻ nuôi con bé là gia tộc và các ngươi hay là ta, đừng có mở mồm mà nói như thể các ngươi mới là kẻ hy sinh rất nhiều vì gia tộc.”

Lucian cố gắng phản bác, nhưng khi đối diện với ánh mắt uy nghiêm của Caelan, hắn nhận ra rằng bất kỳ lời nói nào lúc này cũng chỉ là vô ích.

Sự tức giận trong lòng hắn không ngừng dâng lên, nhưng hắn buộc phải nuốt xuống, rời doanh trại với một nỗi cay đắng không thể xua tan.

Trước khi quay lưng, hắn buông một câu nói đầy căm hận, âm vang trong không gian như một lời nguyền.

“Aurelia. Hy vọng em nghĩ cho kỹ, đừng để đến lúc em phải cầu xin sự giúp đỡ của gia tộc.”

Aurelia chỉ lặng lẽ nhìn theo, đôi mắt tràn đầy sự kiên quyết. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ những gì cô cho là đúng.

Trong phòng đấu giá, không khí đã lên đến đỉnh điểm. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về những viên ngọc sáng bóng - biểu tượng cho quyền sở hữu động cơ hơi nước.

Lần lượt, các gia chủ, thương nhân và quý tộc đều đưa ra mức giá cao ngất ngưởng để giành lấy thứ báu vật này.



Lucian ngồi trong đám đông, hai tay nắm chặt lại. Hắn vẫn chưa thể quên được sự nhục nhã khi phải tham gia đấu giá để giành lại thứ mà hắn nghĩ đáng lẽ thuộc về gia tộc của mình một cách tự nhiên. Khi đến lượt hắn, Lucian dứt khoát ra giá 4 triệu vàng,

Tuy nhiên, trước khi con quỷ chủ trì đấu giá kịp xác nhận, một giọng nói khác cất lên, lạnh lùng và uy quyền. Isolde, người đại diện cho gia tộc Veylan, bước lên trước.

“Ta ra giá một mảnh đất tại vùng ven biển,” cô tuyên bố.

Đó là một mảnh đất rộng lớn ven biển, một khu vực mà gia tộc của cô đã kiểm sở hữu từ nhiều thế hệ. Tất nhiên việc Isolde ra giá chỉ là kế hoạch của hai bên nhằm che mắt kế hoạch sản xuất muối, và tạo tiền đề cho cuộc đấu giá.

Sự ngạc nhiên và khó chịu lan tỏa khắp phòng đấu giá. Nhiều thương nhân và quý tộc phản đối, cho rằng đấu giá nên chỉ bằng tiền chứ không bằng hiện vật.

Tuy nhiên, con quỷ chủ trì không hề do dự mà tuyên bố.

“Được quyền. Tiền bạc chỉ là vật trao đổi trung gian, hiện vật cũng có thể đổi lấy giá trị tương đương.”

Với quyết định đó, gia tộc Veylan đã thành công giành lấy động cơ hơi nước đầu tiên.

Ngay sau đó, Eldric của gia tộc Vine đứng dậy, với ánh mắt lạnh lùng, ra giá một mỏ than và một mỏ sắt nhỏ.

Không khí trong phòng đấu giá trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết khi các loại vật trao đổi khác liên tiếp được đưa ra.

Tháp ma thuật cũng tham gia với lời đề nghị hấp dẫn: một bản sao của 1000 cuốn sách tại tháp, bao gồm nhiều lĩnh vực từ ma thuật đến kỹ thuật.

Vương Cường nhận ra thung lũng đang thiếu một thư viện, nên ra hiệu cho tên quỷ chủ trì đấu giá nhanh chóng chấp thuận.

Nhận ra chỉ còn một động cơ cuối cùng, Lucian chỉ đành cắn răng mà ra cái giá là một mỏ sắt tại khu vực hoang mạc glauru, nhưng ngay sau đó là gia tộc Agares ra giá là 2 mỏ sắt cùng 2 mỏ đồng.

Ở gia tộc Agares thứ duy nhất nhiều không đếm được đó chính là các mỏ khoáng sản. Từ đầu bọn hắn đã thành công đấu giá 3 chiếc động cơ trong tổng 8 động cơ từ đầu đến giờ.

Còn lại Một của tháp ma thuật, một của gia tộc Veylan, một của Vine, một của hội thương nhân chó đỏ, và chỉ còn lại một động cơ cuối cùng.

Dù khó chịu nhưng Lucian chỉ biết cắn răng tiếp tục ra giá.



“Ba mỏ sắt tại khu vực hoang mạc Glauru, một mỏ than, và một mỏ khoáng sản chưa phân loại.”

Ngay sau đó, một thành viên trẻ của gia tộc Agares cất tiếng cười khinh bỉ.

“Ta sẽ nhường cho ngươi, Lucian. Nhìn bộ dạng thảm hại của ngươi bây giờ thật đáng thương.”

Sự giễu cợt này khiến Lucian tức giận đến mức suýt nổ tung. Hắn căm hận nhìn về phía Aurelia, người đã đẩy hắn vào tình cảnh này. Tuy nhiên, hắn không thể làm gì khác ngoài việc ngậm ngùi chấp nhận cái giá hắn đã đưa ra.

Cuối cùng, cuộc đấu giá kết thúc. Nhà Agares giành được ba trong số tám động cơ, với những khoản trao đổi không đếm xuể về khoáng sản.

Tháp Ma Thuật, gia tộc Veylan, gia tộc Vine, và hội thương nhân Chó Đỏ cũng giành được phần của mình.

Nhưng sự hứng khởi trong phòng đấu giá chưa dừng lại ở đó. Sau khi Vương Cường công bố thêm vài sản phẩm khác cùng với một số công nghệ rèn mới, không khí trong khán phòng càng trở nên nóng bỏng hơn.

Những cuộc đấu giá mới liên tục diễn ra, với những cái giá cao ngất ngưởng và các món hàng quý giá không ngừng được đưa ra.

Chỉ có những nhóm quý tộc thế hệ cũ là ngồi im, quan sát mọi chuyện với ánh mắt lạnh lùng và đầy toan tính. Họ không tham gia, bởi đã nhận được lệnh từ ba gia chủ cầm đầu: những thứ này rồi cũng sẽ về tay họ.

Nụ cười khinh bỉ và tham lam hiện rõ trên gương mặt họ khi thấy những kẻ ngu ngốc khác đang đổ một số tiền lớn vào những thứ mà cuối cùng sẽ rơi vào tay họ mà thôi.

Cuộc đấu giá kết thúc, nhưng những âm mưu và toan tính mới chỉ vừa bắt đầu. Trong bóng tối, các thế lực quyền lực vẫn đang âm thầm chuẩn bị cho những bước đi tiếp theo, khi quyền lực và tham vọng dần vén lên một bức màn đầy nguy hiểm và c·hết chóc.



Vẫn quy tắc cũ nha mọi người, sau hôm nay mình sẽ công bố bạn sẽ được tạo nhân vật tiếp theo.

Những bạn đã tạo nhân vật rồi mình sẽ không tạo thêm nữa, mong bạn thông cảm. Nhưng nếu điểm bạn vẫn nhiều thì mình, có thể làm theo yêu cầu của bạn như yêu cầu nhân vật của bạn làm gì, hoặc thay đổi nhân vật đó như thế nào.

Sẽ có một vài chương như chương 110.5: Ngày Thường Của Zarael hoặc Armand kiểu kiểu vậy.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.

Cầu theo đọc, cầu nhận xét, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯