Đêm tĩnh lặng bao phủ doanh trại, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu trong phòng làm việc của Aurelia khiến căn phòng trở nên ấm cúng giữa màn đêm lạnh giá.
Aurelia và Vương Cường ngồi đối diện nhau, ánh mắt họ không rời khỏi những tấm bản đồ và giấy tờ trải đầy trên bàn. Cả hai đều biết rằng cuộc thảo luận đêm nay sẽ quyết định nhiều thứ cho tương lai.
Aurelia khẽ đẩy tấm bản đồ qua một bên, đôi mắt cô sắc sảo nhưng có chút lo lắng.
“Vương Cường, hôm nay đã có đến 32 gia tộc gửi lời chào hỏi. Họ muốn hợp tác buôn bán động cơ hơi nước, nhưng em nghĩ rằng phần lớn chỉ muốn moi móc bí quyết chế tạo từ chúng ta mà thôi. Em không tin họ thực sự có thành ý.”
Vương Cường mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự khinh thường.
“Em nói đúng, Aurelia. Bọn họ chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để nắm giữ công nghệ của chúng ta. Họ không có ý định hợp tác chân thành đâu. Những người như vậy không đáng để chúng ta đặt niềm tin.”
Aurelia thở dài, giọng nói trở nên trầm tư hơn.
“Anh họ của em, Lucian, cũng đến gặp riêng em hôm nay. Anh ấy muốn có một động cơ hơi nước cho các khu xưởng và mỏ ở doanh trại cùng các khu xưởng tại hoang Glauru.”
Khác với Aurelia, các anh chị em khác của cô thường rất ít khi đi ra chiến trường.
Vương Cường lắng nghe, đôi mắt hắn trở nên nghiêm túc khi nghe đến việc Lucian muốn sở hữu một động cơ hơi nước.
“Lucian muốn có động cơ cho các khu xưởng và mỏ ở Glauru ư? Điều này có thể mang lại lợi thế cho anh ta trong gia tộc.”
Hắn ngừng lại một chút, cân nhắc kỹ lưỡng.
“Anh nghĩ việc giao động cơ cho Lucian cần phải được xem xét cẩn thận.”
Nhận thấy sự lưỡng lự trong ánh mắt của Vương Cường, Aurelia nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, giọng cô ấm áp nhưng kiên định.
“Động cơ hơi nước là do anh chế tạo, em không có quyền can dự vào việc phân phối. Anh có toàn quyền quyết định. Em tin rằng anh sẽ có quyết định đúng đắn.”
Vương Cường cảm kích nhìn Aurelia, trong lòng không khỏi nể phục sự thấu hiểu và ủng hộ của cô.
“Cảm ơn em, Aurelia.”
Thực ra, mục đích ban đầu của Vương Cường không phải là chỉ đổi lấy tiền bạc mà là mở rộng ảnh hưởng và kiểm soát các khu mỏ chiến lược. Mặc dù hiện tại, vấn đề tài chính cũng đang là một mối bận tâm, nhưng sáng nay phái đoàn của Bá tước Leopold đã đến, và đem theo một bản hợp đồng giao dịch xà phòng.
Để tránh sự chú ý từ những kẻ khác, phái đoàn đã phải đi một con đường khó khăn hơn nên đến lâu hơn, nhưng điều này đảm bảo rằng các giao dịch và trao trả nợ sẽ diễn ra một cách kín đáo.
Vương Cường bắt đầu nói cho Aurelia nghe về kế hoạch mà hắn sắp làm cho động cơ hơi nước.
Aurelia chăm chú lắng nghe, đôi mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ.
“Anh muốn dùng động cơ hơi nước để thâu tóm một phần mỏ sắt và các loại khoáng sản khác tại Glauru? Điều này sẽ giúp chúng ta củng cố vị thế và mở rộng ảnh hưởng không chỉ trong gia tộc mà còn trên toàn bộ vùng đất này.”
“Anh dự định sẽ dùng động cơ hơi nước để trao đổi lấy nhân công kỹ sư hoặc quyền khai thác các mỏ khoáng sản. Bằng cách này, chúng ta sẽ không chỉ kiểm soát được nguồn tài nguyên mà còn tạo ra một lực lượng lao động đáng kể, củng cố thêm sức mạnh kinh tế và quân sự.”
Sau một hồi thảo luận kỹ lưỡng, Aurelia cảm thấy hoàn toàn bị thuyết phục bởi kế hoạch của Vương Cường.
Cô nhận ra rằng những gì Vương Cường đang làm không chỉ vì lợi ích của riêng mình mà còn là để củng cố quyền lực và vị thế cho cô trong gia tộc
Ánh mắt Aurelia dịu lại khi nhìn Vương Cường, một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng cô. Cô biết rằng mình đã tìm thấy một người đồng hành đích thực.
Nhưng rồi, một ý nghĩ thoáng qua khiến Aurelia không khỏi lo lắng.
Cô nhớ lại biểu hiện của Isolde sáng nay, khi cô ấy tiếp cận Vương Cường với vẻ thân thiết một cách kỳ lạ. Không giấu nổi nỗi băn khoăn, Aurelia khẽ hỏi.
“Vương Cường, anh thấy Isolde là người như thế nào?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Vương Cường chững lại. Hắn sực nhớ lại lời khuyên mà một tên đàn em từng nói đùa.
“Khi người yêu mình đột ngột hỏi về cảm nhận của mình với một cô gái khác, hãy cẩn thận, vì có thể cô ấy đang ghen.”
Vương Cường cười thầm trong lòng, nhìn vào đôi mắt lo lắng của Aurelia. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng nói đầy yêu thương và chân thành.
“Trong suốt cuộc đời này, em sẽ là người bạn đời duy nhất của anh, Aurelia. Không ai có thể thay thế được em.”
Lời nói của Vương Cường như một luồng gió mát xua tan mọi lo lắng trong lòng Aurelia. Cô mỉm cười dịu dàng, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Họ tiếp tục thảo luận về các kế hoạch khác như mở trường học ở thị trấn, xây dựng tòa thị chính, và các dự án quan trọng khác để củng cố quyền lực và vị thế của họ.
Đêm càng về khuya, ánh sáng trong phòng làm việc của Aurelia vẫn không tắt.
Những cuộc thảo luận chiến lược giữa cô và Vương Cường vẫn tiếp diễn, như thể đêm nay họ đang định hình lại tương lai của cả một thế giới, mỗi quyết định, mỗi kế hoạch đều mang theo hy vọng và tham vọng cho một ngày mai rực rỡ hơn.
Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng xanh nhạt từ những viên tinh thể ma thuật lơ lửng tạo ra một không gian huyền bí và đầy ma mị.
Ba hình ảnh mờ ảo hiện lên trong những viên tinh thể, mỗi hình ảnh tượng trưng cho một trong ba gia chủ quyền lực nhất của phe quý tộc cũ.
Lothar von Ravengard, Cedric von Draekar, và Elena von Stormveil. Bóng đêm ngoài kia bao trùm lên cả vùng đất, nhưng nơi đây, cuộc thảo luận ngấm ngầm giữa những con quỷ quyền lực này đang dần trở nên nóng bỏng.
Lothar von Ravengard, mang vẻ mặt trầm tư luôn chứa đựng sự hoài nghi, ánh mắt sắc như dao của hắn phản chiếu ánh sáng từ tinh thể, tràn đầy sự suy tính.
Hắn khoanh tay trước ngực, giọng nói trầm đục vang lên đầy uy lực nhưng không kém phần dò xét.
“Draekar, gián điệp mà ngươi phái đi đâu rồi? Ta vẫn chưa nhận được bất kỳ báo cáo nào từ hắn. Hơn nữa,” hắn nghiêng đầu nhìn sang phía Elena.
“Elena, chẳng phải ngươi cũng đã có người trong hàng ngũ của Aurelia sao? Tin tức các ngươi có được là gì?”
Elena von Stormveil, một người phụ nữ sở hữu vẻ đẹp quyến rũ nhưng toát lên sự nguy hiểm, chậm rãi vén lọn tóc nâu mềm mại ra sau tai. Nụ cười nhẹ nở trên môi, nhưng ánh mắt cô lại toát lên sự sắc bén và đầy tính toán. Giọng nói của Elena vang lên như tiếng gió thì thầm trong bóng đêm.
“Phải, đúng là ta có người của mình trong doanh trại của Aurelia. Nhưng đáng tiếc thay, hắn cũng không thể mang về bất kỳ tài liệu nào liên quan đến động cơ hơi nước. Nhưng hắn mang về một số thông tin khác, có lẽ cũng giống như ngươi.”
Cedric von Draekar, gia chủ của gia tộc Draekar, một con quỷ với dáng vẻ cao lớn và lạnh lùng, tựa như một chiến binh bất bại.
Hắn lặng lẽ lắng nghe hai người kia nói chuyện, đôi môi mím chặt như đang kìm nén một cơn bực tức. Cuối cùng, không chịu nổi sự ngờ vực trong giọng nói của Lothar và Elena, Cedric lên tiếng, sự khó chịu rõ ràng trong giọng nói của hắn.
“Gián điệp mà ta phái đi đã bị g·iết. Không có bất kỳ tài liệu nào được mang về cả. Nếu các ngươi nghĩ rằng ta đang cố tình giấu diếm hay chơi trò hai mặt, thì các ngươi đã nhầm to rồi.”
Lothar quan sát Cedric một lúc lâu, đôi mắt sắc bén của hắn dường như đang lục tìm trong từng lời nói của Cedric một dấu hiệu cho sự dối trá.
Nhưng khi không thấy gì đáng ngờ, hắn khẽ hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng vang lên, rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
“Vậy thì tại sao Aurelia lại gấp rút tiết lộ về sự tồn tại của động cơ hơi nước? Chẳng phải hành động đó cho thấy cô ta đã mất thứ gì đó quan trọng, khiến cô ta phải vội vàng bảo vệ lợi ích của mình trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn sao? Ngươi có giải thích gì về việc này không, Cedric?”
Cedric, cảm thấy bị đẩy vào thế bí, bỗng đứng bật dậy, bàn tay nắm chặt lại như muốn đập vỡ thứ gì đó. Hắn gằn giọng, mắt long lên sự tức giận.
“Các ngươi nghĩ rằng ta đã giở trò bẩn sao? Ta đã mất một người thân tín trong việc này, không chỉ vì động cơ hơi nước mà còn vì những tham vọng khác của chúng ta. Vậy nên, đừng có ngồi đó mà kết tội ta vô căn cứ.”
Elena nhìn Cedric với một nụ cười nhếch mép, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, như thể cô đang cố xoa dịu tình hình nhưng thực chất là để châm thêm dầu vào lửa.
“Bình tĩnh, Cedric. Chúng ta ở đây không phải để kết tội nhau. Dù sao thì, việc gián điệp của chúng ta đều bị g·iết cho thấy Aurelia đang rất cẩn trọng. Điều này càng làm cho việc sở hữu động cơ hơi nước trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.”
Lothar gật đầu, gạt qua sự tức giận của Cedric, hắn quay sang Elena với một ánh mắt nghiêm trọng.
“Vậy, kế hoạch t·ấn c·ông của chúng ta tiến triển đến đâu rồi, Elena? Ta cần biết chính xác những gì đã được chuẩn bị.”
Elena ngả người ra sau, như thể cô đang thưởng thức một ly rượu vang hảo hạng, giọng nói của cô vang lên đầy sự tự tin.
“Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng. Ta đã liên lạc với bên đó, họ đã sẵn sàng hành động chỉ cần chúng ta đưa ra một cái giá thích hợp. Họ có những kẻ sẵn lòng mạo hiểm mạng sống để mang về cho chúng ta những gì cần thiết, hoặc ít nhất là gây đủ hỗn loạn để chúng ta lợi dụng.”
Lothar tỏ ra hài lòng với thông tin này, nhưng vẫn không quên nhấn mạnh.
“Giá cả không thành vấn đề, miễn là chúng ta đạt được mục tiêu. Nhưng ta cần ngươi chắc chắn rằng không một ai có thể lần theo dấu vết này mà truy ra chúng ta.”
Elena mỉm cười bí ẩn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần đáng sợ.
“Ngươi không cần lo về điều đó, Lothar. Kế hoạch đã được sắp xếp hoàn hảo. Chúng ta sẽ có được thứ mình muốn mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Trong khi Lothar và Elena tiếp tục trao đổi những kế hoạch chiến lược, Cedric cảm thấy mình như bị cô lập giữa cuộc thảo luận.
Hắn nhận ra rằng, dù là một trong ba gia chủ quyền lực, nhưng dường như lúc này hắn đang bị hai kẻ từng được coi là đồng đội đẩy ra ngoài rìa. Sự căm phẫn âm ỉ trong lòng Cedric, nhưng hắn vẫn giữ im lặng, ánh mắt chứa đầy sự toan tính khi lặng lẽ quan sát hai kẻ trước mặt.
Cuộc thảo luận tiếp tục kéo dài, với những kế hoạch và âm mưu ngày càng lộ rõ. Không gian căn phòng như càng trở nên ngột ngạt hơn khi những bí mật đen tối dần được hé lộ, và trong bóng tối.
….
Cảm ơn bạn DeathTNB đã ủng hộ và tiếp tục đề cử ạ, xin cảm ơn bạn.
Do bận quá mình viết mà ko đọc dò lại, nếu có lỗi gì mấy bạn nhắc mình với nha.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.