Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 109: Chuyến Công Tác



Chương 109: Chuyến Công Tác

Khu vực nông trường của Thung Lũng Sao Rơi trải dài dưới ánh nắng ban mai, những con kênh mới được đào móc cùng những luống khoai tây và rau quả tươi tốt phủ kín mặt đất, tạo nên một bức tranh thanh bình và trù phú.

Không khí trong lành, mùi đất ẩm quyện với hương thơm của cây cối tạo nên một cảm giác yên bình, trái ngược hoàn toàn với không khí căng thẳng và nghiêm ngặt tại căn cứ.

Tiếng chim hót líu lo trên các cành cây, hòa cùng tiếng lá xào xạc theo làn gió nhẹ, khiến nơi đây trở thành một nơi lý tưởng để thư giãn và làm việc.

Các học viên đến đây không chỉ để hỗ trợ công việc nông nghiệp, mà còn để tích lũy thêm điểm rèn luyện.

Họ chia thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm được phân công làm việc cùng với các quỷ dân, chăm sóc cây trồng, từ việc tưới nước, bón phân, đến thu hoạch. Mỗi người đều tập trung vào công việc của mình, nhưng không khí làm việc lại vô cùng thoải mái, khác xa với sự khắc nghiệt thường ngày trong các buổi huấn luyện quân sự.

Mordrin, với xuất thân từ miền quê, tỏ ra rất thành thạo và thoải mái với công việc nông nghiệp.

Hắn di chuyển nhanh nhẹn giữa các luống rau, đôi tay rắn rỏi của hắn cẩn thận nhổ từng cây cỏ dại mà không làm ảnh hưởng đến những cây trồng xung quanh.

Ánh mắt Mordrin sáng lên khi nhìn thấy những hàng khoai tây xanh tốt, lòng không khỏi thán phục phương pháp canh tác mà ngài cố vấn đã phổ biến tại nơi này.

Hắn đặc biệt chú ý đến việc sử dụng phân bón hữu cơ, một phương pháp đơn giản nhưng hiệu quả, giúp cây cối phát triển mạnh mẽ hơn.

Bên cạnh Mordrin, Kazek, người vốn xuất thân từ thành phố, đang đứng quan sát hệ thống tưới nước và thủy lợi với sự ngạc nhiên không giấu nổi.

Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm trong việc làm nông, nhưng Kazek nhanh chóng nhận ra sự tiến bộ vượt bậc mà nơi này đã đạt được.

Hệ thống tưới tiêu được xây dựng bằng xi măng và các vật liệu khác, tạo nên những kênh dẫn nước chảy đều đặn đến từng luống cây.

Đứng dưới trời nắng Kazek cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể mình; làn da hắn đã trở nên hơi sậm màu hơn dưới ánh nắng và công việc tay chân, còn cơ bắp thì săn chắc hơn từng ngày.

Các quỷ dân ở đây rất nhiệt tình và thân thiện với các học viên.

Họ chào hỏi và trao đổi công việc như những người bạn thân thiết, tạo nên một không khí ấm áp và gần gũi. Những tiếng cười đùa vang lên giữa không gian xanh mát của khu nông trường, khiến nơi đây trở thành một chốn yên bình hiếm hoi giữa những ngày tháng đầy biến động.

Mordrin dừng lại một lúc, lau mồ hôi trên trán và nhìn về phía Kazek với nụ cười nhẹ.

"Ai mà ngờ được một thằng xuất thân từ thành phố như ngươi lại thích nghi tốt thế này," hắn nói, giọng pha chút trêu chọc.

Kazek nhún vai, đáp lại với giọng điềm tĩnh.



"Công việc tay chân này cũng không tệ. Ít nhất nó giúp ta bớt đi cái nhìn lạ lẫm của người dân nơi đây. Còn nữa, ta cũng phải cảm ơn hệ thống tưới nước này đã giúp ta dễ thở hơn đấy."

Hắn nói tiếp.

“Nếu có Zarael và Rhyx ở đây thì sẽ vui hơn nữa.”

Nghe vậy Mordrin chỉ biết cười lớn nói.

“Rhyx thì còn được, chứ tên Zarael đó sẽ ngất ngay sao khi đến nơi này mất.”

Một quỷ dân lớn tuổi, với dáng vẻ cứng cỏi nhưng nụ cười hiền hậu, tiến lại gần hai người, tay xách theo một thùng nước.

Ông đặt thùng xuống và nói.

"Mấy chàng trai trẻ, các ngươi làm việc rất chăm chỉ. Nhưng hãy nhớ, ở đây không cần phải quá nghiêm ngặt như trong doanh trại. Thư giãn một chút cũng tốt cho cây cối, các ngươi hiểu chứ?"

Mordrin gật đầu.

"Đúng là làm việc với thiên nhiên có cái hay riêng. Cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều so với học mấy cái lý thuyết toán học, hóa học ấy."

Hắn nhìn quanh, thấy các học viên khác cũng đang hòa mình vào công việc, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ, có người còn trao đổi về các kiến thức học được trên lớp.

Kazek quay lại với hệ thống tưới nước, cảm nhận sự mát lạnh từ những giọt nước nhỏ giọt xuống đất. Hắn nói thêm.

"Không ngờ xi măng lại có thể tạo nên một hệ thống thủy lợi chắc chắn và hiệu quả đến vậy. Những con kênh này thực sự là một kiệt tác."

Quỷ dân lớn tuổi cười sảng khoái.

"Phải cảm ơn ngài cố vấn và chỉ huy, bọn họ thật sự là những con quỷ tốt, ta tin chắc rằng mùa vụ này bội thu không phải là điều gì quá xa vời."

Mordrin nhìn ông, ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng.

"Cảm ơn ông, nhờ có các ngươi, chúng ta mới hiểu được tầm quan trọng của việc chăm sóc đất đai. Công việc này không chỉ là tích điểm rèn luyện, mà còn là học cách trân trọng những gì chúng ta đang có."

Kazek thêm vào.

"Đúng vậy, mỗi giọt nước, mỗi hạt giống đều là kết quả của công sức và sự cống hiến. Chúng ta có thể học được nhiều thứ từ nơi này, không chỉ là làm nông."



Cả ba người cùng nhìn về phía cánh đồng rộng lớn trước mắt, nơi những cây trồng đang vươn mình dưới ánh mặt trời, một minh chứng sống động cho sự hòa hợp giữa thiên nhiên và con người.

Các học viên khác cũng đang miệt mài làm việc, vừa trò chuyện, vừa trao đổi về các tiết học trên lớp.

Họ bàn tán về những kiến thức mới học được, những bài kiểm tra sắp tới, và cả những bài tập khó nhằn mà họ phải đối mặt.

Tiếng cười nói, sự phấn khởi trong công việc, và tinh thần đồng đội lan tỏa khắp khu nông trường.

Quỷ dân và học viên như hòa làm một, không còn khoảng cách, không còn sự khác biệt. Họ cùng nhau làm việc, cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức.

Đây không chỉ là một nông trường, mà còn là biểu tượng cho sự phát triển và hòa hợp giữa công nghệ, nông nghiệp, và mọi con quỷ với nhau. Các học viên tiếp tục công việc của mình, lòng tràn đầy niềm tin vào tương lai, nơi mà sự nỗ lực và học hỏi không ngừng sẽ đem lại những thành quả xứng đáng.

Tại một cảnh khác ở căn cứ…

Trong khu vực nhà ăn lớn của căn cứ, không khí thật ấm cúng khi những binh lính quây quần bên những chiếc bàn dài, tiếng nói chuyện và tiếng cười râm ran khắp nơi.

Ánh đèn từ ma trận chiếu sáng không gian, tạo nên một bầu không khí ấm áp và gần gũi.

Trên các khay thức ăn, từng món ăn được bày biện tươm tất—những lát cá sông chiên vàng ươm, rau củ tươi ngon, bánh mì mềm, cùng những bát canh đậm đà làm dậy lên hương vị của một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng.

Một nhóm binh lính vừa trở về sau chuyến công tác kiểm soát các khu mỏ mới đang chia sẻ những câu chuyện và trải nghiệm của họ.

Một tên lính trẻ, với gương mặt còn lấm tấm mồ hôi, không giấu nổi sự hào hứng khi ngồi xuống bàn. Hắn cầm cái muỗng lên, nhìn vào phần ăn trước mặt, mắt sáng lên.

"Thật sự thì đồ ăn ở căn cứ vẫn là ngon nhất."

Hắn nói, miệng vừa nhai vừa cười tươi, mắt vẫn không rời khỏi món ăn thơm phức.

Ngồi cạnh hắn, một binh lính khác cũng gật đầu đồng tình, khuôn mặt đầy sự suy tư khi nhớ lại chuyến đi vừa qua.

"Đúng là chỉ khi ra ngoài, ta mới nhận ra sự khác biệt. Mấy doanh trại ở khu vực của gia tộc khác thật thảm hại. Không chỉ dơ bẩn mà còn vô tổ chức, lính tráng thì sống cực khổ. Nhìn lại căn cứ của chúng ta, ta thật sự biết ơn vì mình không phải chịu đựng cuộc sống như thế."

Một binh lính khác, với khuôn mặt còn trẻ măng và ánh mắt long lanh, vừa ăn vừa thốt lên, giọng đầy cảm xúc.



"Tôi cũng thấy vậy. So với những nơi khác, đây thật sự là thiên đường. Tôi thề là sẽ không bao giờ rời khỏi căn cứ này."

"Ngươi đã thấy gì ở ngoài kia?"

Một binh lính khác ngồi gần đó hỏi, mắt nhìn vào đồng đội của mình với vẻ tò mò.

"Căn cứ của chúng ta tốt thật, nhưng không lẽ mấy nơi khác tệ đến cỡ vậy?"

Tên lính trẻ kia nhấp một ngụm nước rồi trả lời, giọng có chút kinh ngạc.

"Đúng là thật sự rất khó tin. Ở ngoài kia, mấy doanh trại khác chỉ là những căn nhà gỗ tạm bợ, mưa vào là dột, sàn nhà thì lạnh ngắt. Lính tráng phải ăn những thứ mà chúng ta thậm chí không muốn chạm vào. Ta không hiểu nổi sao họ lại sống nổi trong điều kiện như thế."

Một binh lính khác chen vào, giọng đầy kinh nghiệm.

"Ta đã từng đến một doanh trại thuộc gia tộc Levand. Mấy tên lính ở đó sống chẳng khác gì bọn nông dân bị ép lính cả. Đồ ăn khô cứng, rau thì vừa ít vừa già, chẳng có gì ngon lành. So với nơi này, đúng là một trời một vực."

Ngồi cách đó không xa, một binh lính quay sang hỏi đồng đội bên cạnh.

"Này, sao ngươi lại quyết định rước vợ con vào ở nơi biên giới này? Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, không lo lắng sao?"

Tên đồng đội nhún vai, cười tự tin.

"Nếu nơi này thất thủ, thì chả còn nơi nào an toàn hơn nữa. Điều kiện sống ở đây tốt thế này, không mang gia đình vào thì thật uổng. Với cả, nghe nói học viện sắp mở sẽ có nhiều ưu đãi cho con em của chúng ta. Con ta sẽ được học hành đàng hoàng, có khi sau này còn làm chức lớn ở đây không chừng.”

Cả bàn liền trở nên rộn rã, mọi người không khỏi tán thành và cảm ơn Aurelia cùng cố vấn Brian đã cho họ những điều kiện sống tốt đẹp như vậy.

"Vinh quang cho chỉ huy!" một binh lính nói, nâng ly nước lên như để chúc mừng cho sự may mắn của mình khi được ở trong căn cứ này.

"Vinh quang cho chỉ huy!"

Bầu không khí trong nhà ăn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, trong khi những chiếc đĩa nhanh chóng trở nên trống rỗng. Bữa ăn này không chỉ cung cấp dinh dưỡng mà còn là thời gian để các binh lính nghỉ ngơi, tái tạo năng lượng sau những nhiệm vụ căng thẳng.

Họ cảm thấy mình không chỉ đang sống trong một căn cứ quân sự, mà còn trong một ngôi nhà thực sự—một nơi mà sự an toàn, sự hài lòng và tình đồng đội luôn được đặt lên hàng đầu.



(„• – •„) Chỉ mấy 2 tiếng để viết truyện, nhưng mất tận 3h để lên kịch bản.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯