Buổi sáng hôm đó, khi sương mờ vẫn còn vương trên những ngọn đồi, Vương Cường và Aurelia khoác lên mình những bộ quân phục nghiêm trang, cùng nhau ngồi trong chiếc xe ngựa.
Chiếc xe lướt nhẹ trên con đường mới mở, đưa họ tiến về thị trấn Sao Rơi—một nơi từng được biết đến như vùng đất hoang sơ đầy hiểm nguy nhưng giờ đây đã trở thành một vùng đất đầy sức sống.
Không khí trong xe pha trộn giữa sự trang trọng và bình yên, một cảm giác lạ kỳ bao trùm khi cả hai cùng nhìn ra bên ngoài.
Ánh nắng sớm chiếu qua tán cây, tạo nên những mảng sáng lung linh trên cánh đồng hoa Tinh hoa đêm—loài hoa kỳ diệu khi vào đêm, nó sẽ phát sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Aurelia đưa tay chạm nhẹ vào cửa sổ, ánh mắt cô không thể rời khỏi cảnh đẹp đang diễn ra trước mắt.
"Em chưa bao giờ nghĩ rằng một nơi như biên giới lại có thể trở nên đẹp đẽ và bình yên như thế này, thế giới trước kia của anh có giống như vầy không Vương Cường."
Cô thì thầm, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên và thích thú.
Vương Cường nhìn sang Aurelia, đôi mắt hắn ánh lên nét tự hào nhưng cũng ẩn chứa một chút gì đó dịu dàng.
"Thế giới trước kia của anh cũng rất đẹp."
Hắn đáp, giọng nói nhẹ nhàng.
"Nhưng không thể sánh bằng nơi này... vì ở đây có em."
Hắn quay lại nhìn về phía trước, một nụ cười thoáng hiện trên môi.
Aurelia nghe vậy, đôi mắt mở to vì bất ngờ.
Cô cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn, và khuôn mặt cô dần ửng đỏ, một sự ngại ngùng nhưng không kém phần hạnh phúc len lỏi trong lòng cô. Cô khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Vương Cường.
"Anh luôn biết cách khiến em bất ngờ đấy," cô nói, giọng nói đầy tình cảm.
"Nhưng em thích điều đó."
Họ tiếp tục trò chuyện, những lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy niềm hy vọng về tương lai.
Vương Cường chia sẻ với Aurelia về những kế hoạch mở rộng và phát triển thị trấn, cũng như khánh thành học viện mới—một công trình mà hắn đặt rất nhiều tâm huyết, xem đó là tương lai của nơi này.
"Học viện này sẽ là nơi đào tạo ra những con quỷ có tài năng và lòng dũng cảm, những nhân tài này sẽ bảo vệ và xây dựng tương lai cho vùng đất này."
Aurelia gật đầu đồng ý, mắt cô sáng lên khi nghe Vương Cường nói về tương lai.
"Em tin rằng với sự lãnh đạo của anh, thị trấn Sao Rơi sẽ còn phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Anh luôn có cách biến những điều tưởng chừng như không thể thành hiện thực."
Vương Cường mỉm cười, cảm nhận được sự cỗ vũ từ Aurelia. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh đồng hoa Tinh hoa đêm đang dần nhường chỗ cho những ngôi nhà kiên cố và các con đường lát đá.
"Chúng ta đang tạo ra tương lai từ vùng đất này."Hắn nói khẽ, như để khẳng định niềm tin trong lòng mình.
Khi xe quân sự tiến gần đến thị trấn, khung cảnh trước mắt càng trở nên rõ ràng hơn.
Thị trấn Sao Rơi giờ đây đã trở thành một nơi nhộn nhịp và sầm uất hơn bao giờ hết.
Những con đường lát đá sạch sẽ, các tòa nhà ngăn nắp với kiến trúc đơn giản nhưng vững chãi, tất cả tạo nên một không gian thanh bình giữa vùng biên giới vốn từng đầy rẫy hiểm nguy.
Dòng quỷ di chuyển liên tục, từ những nạn dân mới tới nơi này để tái định cư cho đến các thương nhân đến từ nhiều nơi khác nhau, tất cả tạo nên một bầu không khí sống động, đầy sức sống.
Các thương nhân, từ lần đầu đặt chân đến đây, không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp và sự phát triển nhanh chóng của thị trấn. Một nhóm thương nhân vừa xuống xe ngựa, mắt mở to, không khỏi thán phục trước khung cảnh trước mắt.
"Thật không thể tin được," một người trong số họ lên tiếng, giọng nói đầy sự ngạc nhiên.
"Chúng ta đang ở vùng biên giới sao? Nơi này chẳng khác gì một thành phố lớn."
Một thương nhân khác, có vẻ là người từng trải, gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, ta đã đi qua nhiều thành phố, nhưng chưa từng thấy nơi nào ở biên giới lại phát triển như thế này. Những con đường sạch sẽ và rộng rãi, không hề giống với những gì ta tưởng tượng về một vùng biên giới từng bị c·hiến t·ranh tàn phá."
Ở một góc khác, một nhóm thương nhân trẻ đang tụ tập gần một trong những tòa tháp lớn nằm trong thị trấn. Một tên quỷ trẻ với đôi mắt đầy tò mò chỉ vào tòa tháp và hỏi.
"Đó là gì vậy? Tôi chưa từng thấy thứ gì như thế này."
Một thương nhân giàu kinh nghiệm trong đoàn mỉm cười, gật đầu giải thích.
"Đó là tháp nước, một trong những công trình giúp thị trấn này phát triển. Nó không chỉ cung cấp nước sạch mà còn giúp bảo vệ môi trường và sức khỏe cho cư dân ở đây. Nhờ có những tháp nước này mà cuộc sống ở đây thuận tiện hơn rất nhiều."
Tên quỷ trẻ càng thêm thán phục, đôi mắt hắn sáng lên khi nghe lời giải thích.
"Thật là một nơi tuyệt vời."
Trong quán rượu Sao Rơi, không gian ấm cúng và đầy hoài niệm với ánh đèn mờ ảo chiếu lên những bức tường gỗ sồi sẫm màu.
Mùi hương nồng đượm của thịt nướng và thảo mộc bay khắp phòng, hòa quyện với tiếng cười nói râm ran của các thực khách.
Những chiếc bàn gỗ thô kệch nhưng vững chắc đã từng chứng kiến biết bao câu chuyện, giờ đây lại tiếp tục là nơi tụ họp của những con quỷ từ khắp nơi đổ về thị trấn.
Đoàn thương nhân Filthbelch vừa đặt chân đến, dẫn đầu là Gorvin, một quý tộc mập mạp với dáng vẻ phô trương, cơ thể gần như chìm trong những món trang sức lấp lánh vàng bạc, những chiếc nhẫn đầy đá quý trên tay to bè.
Với mỗi bước đi, hắn như muốn mọi ánh mắt phải dõi theo mình, không chỉ bởi sự đồ sộ mà còn bởi vẻ kiêu căng và tham lam tỏa ra từ con người hắn.
Gorvin bước vào quán với phong thái tự mãn, ánh mắt lướt qua mọi con quỷ tại nơi này như để khẳng định vị trí của mình.
Hắn chọn chiếc bàn lớn nhất ở giữa phòng, nơi có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Đôi mắt ti hí của hắn lóe lên khi hít một hơi sâu, để cảm nhận rõ mùi thơm từ những món ăn đang được phục vụ.
"Nào, đâu là món ngon nhất trong quán rượu tồi tàn này?" Gorvin cất tiếng, giọng nói vang lên đầy quyền lực và chút chế giễu.
Một người phục vụ trẻ, với dáng vẻ hơi gầy nhưng nhanh nhẹn, lập tức tiến tới, cúi đầu một cách lịch sự.
"Thưa ngài, hôm nay quán chúng tôi đặc biệt giới thiệu món sườn nướng tẩm ướp bằng sốt thảo dược từ khu rừng gần đây. Những thảo mộc quý hiếm đã được các bậc thầy chế biến cẩn thận, kết hợp với thịt sườn được nướng vừa chín tới, mềm mại và đậm đà. Ngoài ra, món ăn còn đi kèm với khoai tây chiên vàng giòn và khoai tây nghiền mịn màng, tất cả đều được chế biến từ những nguyên liệu tươi ngon nhất."
Gorvin nghe xong, gật gù hài lòng.
"Tốt, rất tốt. Mang ngay lên cho ta. À mang thêm bia và thêm một chai rượu mạnh nhất của quán. Ta không muốn phí thời gian vào những thứ nhạt nhẽo."
Người phục vụ nhanh chóng quay gót, để lại Gorvin với nụ cười thoáng trên khuôn mặt.
Hắn biết rằng chỉ với một bữa ăn, hắn có thể làm chủ không chỉ một bàn ăn mà còn cả quán rượu này.
Khi đĩa sườn nướng được mang ra, mùi thơm nức mũi của thảo mộc và thịt nướng làm Gorvin không thể kiềm chế, hắn hít sâu thêm một lần nữa trước khi cầm lấy dao nĩa và bắt đầu ăn.
Gorvin nhìn chằm chằm vào đĩa sườn nướng trước mặt, ánh mắt hắn lấp lánh tham lam, gần như bị hút hồn bởi mùi thơm quyến rũ của thịt và thảo mộc. Đôi môi dày của hắn cong lên thành một nụ cười tự mãn.
"Một nơi nhỏ bé như thế này mà lại có thể phục vụ món ăn ngon như vậy… thật lãng phí nếu chỉ có những kẻ nhà quê ở đây được thưởng thức," hắn cười nhạt, giọng nói pha chút chế nhạo nhưng cũng đầy tính toán.
Gorvin ban đầu cố giữ dáng vẻ quý tộc, dùng dao nĩa một cách lịch sự, cắt từng miếng sườn nướng rồi đưa lên miệng nhấm nháp. Nhưng chỉ sau vài miếng, sự kìm nén của hắn tan biến.
Cơn thèm khát khiến hắn bỏ qua mọi phép tắc, và hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến, đôi tay to bè xé toạc miếng thịt, những mẩu khoai tây chiên biến mất trong chớp mắt, còn khoai tây nghiền mềm mịn được hắn bốc ăn bằng tay, không một chút ngần ngại.
"Bia và rượu đâu, mang ra nhanh lên cho ta!" Gorvin gầm lên, giọng hắn đầy tham lam và háo hức.
Khi cốc bia được đưa lên bàn, mùi thơm nồng của yến mạch và hương thảo mộc bay lên khiến hắn không khỏi hài lòng.
Hắn cầm cốc bia, uống một ngụm lớn, đôi mắt hắn mở to, thích thú trước vị ngọt dịu và hương thơm độc đáo, khác xa so với bất cứ loại bia nào hắn từng uống trước đây.
Sau đó, ánh mắt hắn liếc nhìn chai rượu trắng trên bàn.
Tò mò, Gorvin rót một ít vào ly, đưa lên môi nhấp thử một ngụm nhỏ.
Ngay lập tức, hắn bị sặc bởi sự mạnh mẽ và nồng độ cao của rượu.
Nhưng chỉ vài giây sau, cảm giác ấm áp lan tỏa từ cuống họng xuống dạ dày, để lại vị ngọt ngào trên đầu lưỡi, khiến từng miếng thịt hắn ăn vào trở nên đậm đà hơn.
Gorvin liếm môi, cảm giác hưng phấn tràn ngập. Hắn thích thú trước những gì mình vừa trải nghiệm, không thể giấu được nụ cười đầy toan tính.
Gorvin vẫy tay gọi người phục vụ trẻ. "Gọi quản lý ra đây cho ta. Nhanh lên!"
Người phục vụ cúi đầu rồi vội vã lui đi. Chẳng bao lâu sau, một người quản lý bước đến. Hắn là một người đàn ông trung niên, gương mặt hiền lành nhưng sắc sảo, dáng vẻ lịch sự và chuyên nghiệp.
"Thưa ngài, tôi là quản lý của quán rượu này. Có gì tôi có thể giúp ngài?"
Gorvin ngả người ra sau ghế, chân bắt chéo, hai tay đan lại trước bụng, nhìn quản lý với ánh mắt tự mãn.
"Ta muốn mua lại quán rượu này. Đưa ra giá đi."
Người quản lý mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lóe lên sự tỉnh táo.
"Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ngài, quán rượu này thuộc quyền sở hữu của tiểu thư Aurelia. Tôi chỉ là người quản lý, không có quyền quyết định. Mọi vấn đề liên quan, xin ngài vui lòng liên hệ trực tiếp với tiểu thư."
Gorvin thoáng chút do dự khi nghe nhắc đến Aurelia.
Hắn đã nghe danh tiểu thư Aurelia, một thành viên trong gia tộc Marbas và là Tổng chỉ huy tại nơi này.
Biết rằng đối phương không phải kẻ dễ đối phó, Gorvin tem tém lại, không muốn tỏ thái độ quá ngang ngược.
Nhưng sự tham lam và ý muốn sở hữu vẫn không cho phép hắn từ bỏ dễ dàng. Thay đổi chiến thuật, hắn nhướn mày, xưng danh.
"Ta là Filthbelch Gorvin, thành viên chủ chốt của gia tộc Filthbelch, gia tộc thân tín với dòng họ Marbas. Ta đến đây để tìm mối làm ăn. Những món ăn và thức uống ở đây thật tuyệt vời, ta muốn mua lại công thức."
Người quản lý không hề lúng túng trước yêu cầu của Gorvin. Hắn đã quen với những cuộc thương thảo kiểu này và biết rõ đối thủ đang nghĩ gì. Với giọng điềm tĩnh và không kém phần kiên định, hắn trả lời.
“Tôi xin lỗi vì một lần nữa làm ngài thất vọng, chúng tôi được lệnh không bán công thức ra ngoài. Nhưng nếu ngài muốn, chúng ta có thể thảo luận về một hợp đồng cung ứng. Quán rượu của chúng tôi sẽ đảm bảo cung cấp hàng thường xuyên, còn gia tộc của ngài sẽ lo việc phân phối."
Một tên hầu cận của Gorvin, cao lớn và có vẻ hung hãn, lập tức nổi giận. Hắn đập mạnh tay xuống bàn, khiến ly rượu rung lên.
"Ngươi đang có thái độ vô lễ! Ngài Gorvin muốn công thức là đang coi trọng cái nơi này, ngươi dám lên mặt với ngài ấy sao? Biết thân biết phận đi!"
Cả đoàn thương nhân cùng đám hầu cận bắt đầu vây quanh bàn của Gorvin, không khí trong quán rượu dần trở nên căng thẳng. Những thực khách khác lặng lẽ ngừng nói chuyện, ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Một số khác lùi lại, cố tránh khỏi rắc rối, nhưng không ít kẻ tò mò chăm chú theo dõi, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra.
Gorvin cố tỏ ra là kẻ hòa giải, giọng điệu chuyển từ kiêu căng sang mềm mỏng, nhưng không kém phần ép buộc.
"Ngươi thấy đấy, ta chỉ muốn mua lại công thức để mở rộng kinh doanh. Đây là một cơ hội tốt cho cả hai bên. Ngươi không cần phải khó khăn như vậy."
Người quản lý, dù đã quen đối phó với những tình huống như thế này, cũng cảm thấy không thoải mái.
Hắn nhận ra tình hình có thể nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát, liền khẽ ra hiệu cho một nhân viên khác đứng gần đó. Nhân viên hiểu ý, lặng lẽ rời khỏi quán, hướng về phía đồn cảnh sát.
Không lâu sau, một nhóm cảnh sát xuất hiện, bước vào quán rượu với bộ đồng phục xanh đậm uy nghiêm.
Đứng đầu là một viên sĩ quan có đôi mắt sắc bén, tiến tới bàn của Gorvin. Giọng hắn ta nghiêm nghị nhưng không kém phần tôn trọng.
"Có chuyện gì xảy ra ở đây?"
…
1:19 xong chương và đăng, tui ngủ đây chúc mọi người ngủ ngon.
Cảm ơn bạn DeathTNB đã ủng hộ và tiếp tục đề cử ạ, xin cảm ơn bạn.
Do bận quá mình viết mà ko đọc dò lại, nếu có lỗi gì mấy bạn nhắc mình với nha.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.