Trong không khí căng thẳng của quán rượu Sao Rơi, viên cảnh sát bước tới với vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trước khi dừng lại trước tên quản lý.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" hắn hỏi, giọng trầm vang, khiến mọi người xung quanh im lặng theo dõi.
Tên quản lý nhanh nhẹn cúi đầu, thuật lại toàn bộ sự việc, từ việc Gorvin muốn mua lại công thức cho đến những lời đe dọa và áp lực từ đoàn thương nhân.
Nghe vậy, một thành viên trong đoàn của Gorvin lập tức phản bác.
"Không đúng! Chúng ta chỉ muốn thảo luận việc kinh doanh, không hề có ý định c·ướp công thức gì cả!"
Ngay lúc đó, một tên thương nhân già dặn trong đoàn bước lên, với vẻ mặt điềm tĩnh.
Hắn cầm một túi nhỏ, khéo léo đưa cho viên cảnh sát, giọng nhã nhặn.
"Chuyện này chỉ là một hiểu lầm thôi. Đây là bằng chứng để chứng minh sự vô tội của chúng ta."
Viên cảnh sát, ánh mắt đầy nghi hoặc, cẩn thận mở túi ra. Bên trong, năm đồng vàng sáng lấp lánh, tương ứng với số thành viên trong đội cảnh sát.
Hắn liền hiểu ra thâm ý, nhưng trái với vẻ mong đợi của tên thương nhân già, viên cảnh sát không do dự đưa túi vàng cho một thành viên khác trong đội rồi trầm giọng ra lệnh.
"Bắt hết tất cả những tên này lại! Dám ngang nhiên hối lộ và q·uấy r·ối trật tự công cộng."
Lời nói vừa dứt, đám thương nhân cùng Gorvin tái mặt. Gorvin, thấy tình hình không đi theo hướng mình muốn, cố gắng lên giọng thị uy, nạt nộ.
"Các ngươi có biết ta là ai không? Ta là thành viên của gia tộc Filthbelch, có quan hệ thân tín với gia tộc Marbas! Các ngươi dám động vào ta sao?"
Nhưng những lời đe dọa ấy rơi vào không gian vô ích. Các viên cảnh sát vẫn dứt khoát động thủ, một nhóm tiến tới còng tay những kẻ gây rối.
Thấy vậy, vài tên hộ vệ của Gorvin ngay lập tức ra tay, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Bàn ghế bị lật đổ, tiếng hét vang lên, và không khí quán rượu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Ở phía ngoài, cách đó không xa, trên một chiếc xe ngựa đang tiến về lễ khánh thành học viện, Vương Cường và Aurelia tình cờ nhìn thấy tình hình rối ren bên ngoài quán rượu Sao Rơi.
Những con quỷ đứng xung quanh, tụ tập lại, tò mò trước cảnh sát đang bao vây đoàn thương nhân. Đâu đó, thấp thoáng bóng dáng của cảnh sát và sự hỗn loạn bên trong quán.
Aurelia nhướn mày, tỏ vẻ quan tâm, "Có chuyện gì xảy ra ở đó vậy?" Vương Cường cũng không khỏi chú ý, cả hai đồng thời ra lệnh cho binh lính đánh xe ngựa dừng lại.
Họ bước xuống xe, tiến về phía quán rượu, muốn xem xét tình hình rõ ràng hơn.
Khi xe ngựa dừng lại trước quán rượu Sao Rơi, Vương Cường và Aurelia bước xuống trong trang phục quân phục nghiêm trang.
Hai hàng binh lính hộ tống đồng loạt đứng hai bên, nhanh chóng giải tán đám đông và thông báo về sự hiện diện của cố vấn và chỉ huy.
Tiếng nói vang lên, uy nghiêm và đầy trọng lực, khiến đám đông lập tức nhường đường, lùi lại, để lộ con đường dẫn vào quán rượu.
Thấp thoáng trong đám đông, vài bóng dáng của Mật Vệ cải trang thành thường dân, không ngừng quan sát tình hình, sẵn sàng hành động nếu cần thiết.
Aurelia và Vương Cường tiến vào quán rượu, nơi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Từng bước chân của họ tạo nên một không khí áp đảo, khiến sự hỗn loạn trong quán dần tan biến.
Aurelia lên tiếng, giọng nói mang theo áp lực và uy quyền.
“Tất cả dừng tay lại cho ta!” Lời nói của cô như một lệnh truyền, khí thế mạnh mẽ lan tỏa khắp không gian, khiến tất cả những ai đang giao tranh đều khựng lại.
Đoàn thương nhân của Gorvin và đội cảnh sát ngay lập tức ngừng chiến, ánh mắt ngưng trọng, dõi theo sự xuất hiện của q·uân đ·ội.
Viên cảnh sát dẫn đầu cùng tên quản lý quán rượu nhanh chóng tiến tới, cả hai nghiêm trang kính chào chỉ huy và cố vấn.
Aurelia chỉ khẽ gật đầu, rồi hỏi ngắn gọn, “Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Viên cảnh sát và quản lý nhìn nhau trong giây lát, như thể trao đổi ngầm, cuối cùng viên cảnh sát là người lên tiếng.
Hắn bắt đầu thuật lại đầu đuôi câu chuyện, từ việc đoàn thương nhân của Gorvin tiến vào quán với ý định mua lại quán, đến việc đòi mua công thức, ép mua ép bán, và thậm chí là hối lộ cảnh sát đang làm nhiệm vụ.
Mỗi lời thuật lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến không khí trong quán rượu càng thêm căng thẳng.
Gorvin đứng đó, muốn phản bác, nhưng áp lực từ Aurelia khiến hắn không thể mở miệng.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Aurelia ngừng phóng thích ma lực, lạnh lùng quay sang Gorvin, giọng nói sắc như lưỡi dao.
“Ngươi còn muốn giải thích gì không?”
Gorvin, hiểu rằng tình hình không còn đơn giản, nhanh chóng tiến lên, báo rõ tên cùng gia tộc.
“Xin kính chào tiểu thư Aurelia, tôi là Filthbelch Gorvin, một thành viên của gia tộc Filthbelch hầu cận. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, thưa tiểu thư. Tôi chỉ muốn tìm kiếm sự hợp tác kinh doanh.”
Khi nghe đến tên gia tộc Filthbelch, Vương Cường khẽ ồ lên, như sực nhớ ra điều gì đó.
Aurelia ngạc nhiên trước phản ứng của Vương Cường, quay sang hỏi nhỏ.
“Anh có quen với gia tộc Filthbelch sao?”
Vương Cường nở nụ cười vui vẻ, đáp lại.
“Không chỉ quen mà còn rất thân thuộc.”
Gorvin, thấy sự thân mật trong cách nói chuyện của Aurelia và Vương Cường, biết rằng tên quỷ trẻ tuổi trước mặt này hẳn có mối quan hệ rất đặc biệt với Aurelia.
Như tìm được lối thoát, hắn niềm nở chào hỏi Vương Cường.
“Rất hân hạnh được gặp ngài, không biết quỳ ngài đây là.”
Vương Cường cũng chào hỏi lại, giới thiệu bản thân một cách bình thản.
“Ta là cố vấn của Aurelia, và thị trấn này hầu hết đều thuộc quyền quản lý của ta.”
Nghe vậy, Gorvin không khỏi ngạc nhiên. Một tên trẻ tuổi như Vương Cường mà lại nắm giữ quyền lực lớn như vậy ở đây?
Đang định tiến lên nịnh nọt, nhưng ngay sau đó, câu hỏi của Vương Cường khiến hắn khựng lại.
Vương Cường nở nụ cười như không cười, hỏi thẳng.
“Gia tộc Filthbelch của các ngươi có truyền thống bắt ép mua bán cửa hàng à?”
Gorvin, mờ mịt không hiểu, hỏi lại.
“Tôi xin lỗi, nhưng ngài cố vấn đây nói vậy là ý gì?”
Vương Cường chỉ cười nhạt, hỏi thẳng.
“Filthbelch Bogmar là gì của ngươi?”
Nghe đến cái tên này, gương mặt Gorvin bắt đầu tỏ ra khó chịu.
Bogmar là em trai của hắn, nhưng không biết vì cái quái gì mà hắn mở được một cửa hàng ở nơi cằn cỗi ấy rồi kiếm được một đống tiền, giờ đây vị thế của hắn trong gia tộc ngày càng lung lay.
Gorvin thành thật đáp.
“Filthbelch Bogmar là em trai của ta. Ngài có quen với hắn sao?”
Vương Cường mỉm cười bình thản, kể lại một ít về quá khứ.
“Trước đây, khi ta còn là một binh lính nhỏ ở doanh trại tại hoang mạc Glauru, ta có mở một cửa hàng. Nhưng không lâu sau đó, Bogmar đã đến và ép lấy cửa hàng đó.”
Nghe vậy, Gorvin tức giận thốt lên.
“Giờ thì ta biết tại sao hắn lại có thể kiếm được tiền nhiều như vậy rồi! Tôi thành thật xin lỗi ngài về sự việc đó.”
Gorvin quay sang Vương Cường, cúi đầu xin lỗi về hành động của em trai mình.
Aurelia cũng quay sang hỏi Vương Cường.
“Anh có ổn với việc đó không? Nếu cần, em có thể giúp anh lấy lại cửa hàng.”
Vương Cường nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười.
“Không cần đâu. Hơn nữa, anh đã bán cửa hàng đó rồi. Hợp đồng đàng hoàng, danh chính ngôn thuận là của Bogmar, nên ta không thể lật lọng.”
Sau đó, ánh mắt đỏ rực sắc lạnh của Vương Cường quay về phía đoàn thương nhân của Gorvin, giọng nói mang theo uy nghiêm không thể chối cãi.
“Được rồi, quay lại công việc. Ngươi có thể hợp tác với thị trấn này, nhưng không thể cứ mở miệng là uy h·iếp, lấy danh nghĩa quý tộc ra chèn ép. Các ngươi và đoàn thương nhân nên đến đồn cảnh sát để làm việc, sau đó mới được quyền nói chuyện làm ăn tại đây. Nếu bất tuân một lần nữa, sẽ bị liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn không được quay trở lại nơi này.”
Aurelia đứng bên cạnh, đồng thời nhấn mạnh.
“Tốt nhất là nên nghe theo và làm đúng.”
Gorvin, trán toát mồ hôi, gật đầu lia lịa, rồi nhanh chóng thu xếp đi theo đội cảnh sát.
Không khí trong quán rượu dần trở lại bình thường, nhưng sự hiện diện của Vương Cường và Aurelia đã để lại một ấn tượng sâu sắc, khiến mọi người không thể quên.
Khi Aurelia và Vương Cường bước ra khỏi quán rượu, ánh nắng rọi sáng đường phố thị trấn Sao Rơi, phản chiếu lên những ngôi nhà bằng đá vững chãi và con đường lát đá sạch sẽ.
Gió từ thung lũng thổi nhẹ, mang theo hương thơm của hoa Tinh hoa đêm, làm không khí thêm phần thanh bình. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài yên ả, bên trong quán, những cuộc bàn luận vẫn diễn ra sôi nổi.
Tại một góc đường, một nhóm quỷ dân địa phương, mặt mày đầy vẻ hãnh diện, đang đứng bàn luận với các thương nhân mới tới.
Một con quỷ cao lớn, cất tiếng nói tự hào.
“Ở đây, cảnh sát không cúi đầu trước quý tộc đâu. Luật pháp được thực thi một cách nghiêm minh, không có chuyện nhận hối lộ hay bị mua chuộc như ở những nơi khác.”
Một con quỷ lạ mặt, có vẻ như vừa tới từ vùng xa xôi, tỏ vẻ không tin, đôi mắt đen nhíu lại khi nghe câu chuyện.
Hắn lắc đầu, vẻ hoài nghi lộ rõ.
“Thật sao? Ta không tin. Ở nơi ta đến, lính tuần vệ sau một thời gian nhận chức thì cũng sẽ biết tìm cớ gây sự với dân nghèo, còn bọn quý tộc thì muốn làm gì cũng được. Để xem nơi này được như vậy trong bao lâu .”
Những con quỷ địa phương cười mỉm, một con trong nhóm, dáng người nhỏ bé nhưng ánh mắt sắc sảo, trả lời với vẻ đầy kiêu hãnh.
“Ngươi cứ chờ đi. Từ khi thị trấn Sao Rơi được xây dựng lại, luật pháp được thực thi nghiêm khắc, không có ngoại lệ cho bất kỳ ai. Quý tộc đến đây mà phạm luật thì cũng bị xử lý như thường.”
Một tên quỷ trẻ hơn, đi cùng đoàn thương nhân của mình, nghe vậy không khỏi tỏ vẻ lo lắng. Hắn cúi xuống nói khẽ với đồng bọn.
“Chúng ta phải thận trọng hơn. Dù tên đứng đầu thị trấn này trẻ tuổi nhưng hắn rất thông minh và quyền lực cũng rất lớn. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
Một con quỷ già hơn, có vẻ đã quen với sự cẩn trọng trong việc buôn bán ở các vùng xa xôi, gật đầu đồng tình. Hắn cất giọng trầm ngâm.
“Phải vậy rồi. Từ chuyện hồi nãy là ta đã thây quý tộc ở nơi này không có quyền áp đặt ý muốn của mình. Nếu muốn buôn bán thuận lợi, cứ làm đúng theo luật lệ mà họ đặt ra. Cẩn trọng và biết giữ mình, đó là cách duy nhất để không bị rắc rối.”
Một con quỷ khác, với thân hình to lớn, từ phía xa, mặc áo choàng đen với chiếc mũ trùm kín đầu, đứng lặng lẽ quan sát ở một góc đường.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc có một nơi mà cảnh sát lại có thể vô tư và không chịu ảnh hưởng từ quyền lực.
Đôi mắt hắn lóe lên sự nghi hoặc nhưng cũng không kém phần ngưỡng mộ.
“Nơi này thật thú vị.” hắn nghĩ thầm.
Các cuộc đối thoại xen kẽ với tiếng cười nói, tán thưởng và không ngừng bàn luận về sự nghiêm minh và quy củ của thị trấn Sao Rơi.
Những con quỷ địa phương tự hào rằng nơi đây đã trở thành một chốn an toàn, không bị tha hóa bởi quyền lực và sự giàu có.
Những thương nhân mới đến thì dần nhận ra rằng Sao Rơi không giống bất kỳ thành phố, thị trấn nào mà họ từng biết.
Câu chuyện giữa các nhóm quỷ vẫn tiếp tục, những lời ngợi ca về Sao Rơi lan tỏa khắp nơi.
Không khí trong thị trấn, dù đông đúc và sôi động, vẫn mang một nét trật tự đáng ngạc nhiên.
Mọi người dường như hiểu rằng chỉ có tuân thủ luật pháp và kỷ luật mới giúp họ tồn tại và phát triển trong vùng đất đầy cơ hội này.
Những con quỷ mới đến không thể không bị cuốn vào tinh thần đó, nhận ra rằng họ cần phải cẩn trọng hơn nếu muốn tồn tại và phát triển tại Sao Rơi.
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.